Chốn đô thành gấm hoa lụa là
Mơ ước của nàng là được gấm hoa
Chốn thôn quê nghèo xơ xác tàn ngày xưa
Nàng bỏ quên câu hứa câu chờ
Người giờ đã sang sông
n tình này chẳng ngóng trông
Lặng nhìn người ra đi
Bên cạnh người mà mình mong
Một mình ngồi ở đây
Nỗi đau dày vò ai thấy
Duyên trời ban mà chẳng thể nào tương phùng
Thương em ngày xưa đôi tay ngọc ngà
Giờ chẳng bằng nhành hoa
Gửi phận vào người ta
Ái ân nay chẳng còn nữa
Bên cảnh người đắm say
Nhưng chẳng bằng được ở đây
Duyên trời trêu đùa nàng giờ đành hóa mây
Thương nàng là nhành hoa
Nhưng mình chẳng bằng người ta
Thân phận hầu đâu dám yêu ai mà chẳng suy nghĩ
Nghĩ nên thôi chẳng yêu một ai
Mong cùng nàng kiếp sau thành đôi
Hờn trách cho con dò kia đành sang sông
Khi em đi anh mang theo nỗi đau giấu trong giấc mơ
Ta cố quên lãng lỡ say trong một vầng trăng thơ
Giờ bơ vơ thẫn thờ người nỡ
Quên bao câu hứa, tơ duyên đôi lứa
Xé nát hết tâm can anh chẳng thể nào khó than
Nỗi đau càng ngày càng thêm vô vàn. Vô vàn
Nhìn người bước đi về phương ấy chẳng yên lòng
Mong kiếp duyên chúng ta vẫn còn đoạn tình
Ngày lành tháng tốt vừa qua nắm tay cùng ai sao mà
Nước mắt rơi em chẳng thể nào ngừng giấu
Thương em ngày xưa đôi tay ngọc ngà
Giờ chẳng bằng nhành hoa
Gửi phận vào người ta
Ái ân nay chẳng còn nữa
Bên cảnh người đắm say
Nhưng chẳng bằng được ở đây
Duyên trời trêu đùa nàng giờ đành hóa mây
Thương nàng là nhành hoa
Nhưng mình chẳng bằng người ta
Thân phận hầu đâu dám yêu ai mà chẳng suy nghĩ
Nghĩ nên thôi chẳng yêu một ai
Mong cùng nàng kiếp sau thành đôi
Hờn trách cho con dò kia đành sang sông
Mong cùng nàng sẽ được
thành đôi kết duyên cùng nhau
nắm tay ta đi hết dẫu đoạn đường đời sóng gió
chỉ cần người thấy vui
thấy cuộc đời còn lẻ loi
anh sẽ vẫn chờ đợi để em lui tới
Thương em ngày xưa đôi tay ngọc ngà nắm tay ai rời xa
Chốn đô thành chẳng như được em mong muốn
Tình mình như cánh hoa trôi mãi lửng lơ trên cảnh trước gió
Trách thân tàn tiếng lòng đò đưa