1. Chuyện đời biết nói làm sao nguôi
Khi tình yêu đã lỡ môi cười
Để rồi từng ngày bâng khuâng
Và bao tháng năm âm thầm
Cuộc tình duyên dở dang.
2. Nghẹn ngào đếm bước thời gian trôi
Tôi vẫn mong tôi vẫn mong người
Để rồi từng chiều xót xa
Từng đêm mắt lệ chan hòa
Tình này ví tựa đời hoa.
ĐK:
Hoa tàn cuộc tình rồi cũng tan theo
Tình phai như áo thay màu
Đời hoa đã tàn theo tháng năm
Chẳng còn nhan sắc cho người
Còn gì đâu nữa mà mong.
3. Cuộc tình qua như một cơn mê
Thương đời hoa đã lỡ duyên thề
Và còn gì đâu phấn hương
Còn chăng xót xa đau buồn
Thôi đành vuốt mặt đau thương.
1. Chuyện đời biết nói làm sao [Em] nguôi
Khi tình yêu đã lỡ môi [Am] cười
Để rồi từng ngày bâng [D] khuâng
Và bao tháng năm âm thầm
Cuộc tình duyên dở [B7] dang.
2. Nghẹn ngào đếm bước thời gian [Em] trôi
Tôi vẫn mong tôi vẫn mong [Am] người
Để rồi từng chiều xót [D] xa
Từng đêm mắt lệ chan [B7] hòa
Tình này ví tựa đời [Em] hoa.
ĐK:
Hoa [Am] tàn cuộc tình rồi cũng tan [B7] theo
Tình phai như áo thay [Em] màu
Đời [Am] hoa đã tàn theo tháng [D] năm
Chẳng còn nhan sắc cho [G] người
Còn gì đâu nữa mà [B7] mong.
3. Cuộc tình qua như một cơn [Em] mê
Thương đời hoa đã lỡ duyên [Am] thề
Và còn gì đâu phấn [D] hương
Còn chăng xót xa đau [B7] buồn
Thôi đành vuốt mặt đau [Em] thương.