Cho anh về thăm lại bến đò xưa nhiều kỉ niệm,xa xôi nhiều năm rồi lòng vẫn nhớ,tình vẫn thương.
Xưa trên cùng chuyến đò,tình chợt đến khi tưổi vừa yêu.
Bao nhiêu là mộng mơ tình như thơ ôi thưở ban đầu.
Lơ thơ hàng tre già,nắng chiều nghiêng đàn trâu về,xa xa từng cánh cò chập chờn bay về tổ ấm.
Trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn đứng chờ em.
Nay lối mòn ngày xưa còn mình tôi thơ thẩn trong chiều.
Thời gian như nước qua cầu,tình yêu vỗ cánh bay xa.
Thương em người gái quê,tình trắng trong như những giọt sương.
Trăm năm một chữ yêu làm đảo điên bao kẻ dại khờ.
Em ơi một chút thương,một chút yêu ta giữ cho bền lâu.
Không duyên phận với nhau,hẹn kiếp sau ta sẽ chung tình.
Nay em về chốn xa đèn kết hoa giăng lối người qua.
Anh quay lại nẻo xưa tìm chút hương sưởi ấm tâm hồn.
Trong bể đời hắt hiu tình vẫn ru anh giấc ngủ say.
Bên em giờ pháo bay kiệu lắc lư ngựa mang em về dinh.