Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ,
Trời chiều man mác buồn nát con tim.
Lệ tình đẫm ướt tà áo trinh nguyên,
Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy.
Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy,
Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên.
Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên,
Thương chi cho lắm giờ cũng vô duyên
Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu,
Nhịp cầu ô thước hẹn đến mai sau.
Ngày dài nhung nhớ mình cũng như nhau,
Trên cao bao vì sao sáng,
Rừng vắng có bao lá vàng,
Là bấy nhiêu sầu.
Người đi hoa lá chếttheo mùa nhớ,
Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ.
Thà rằng chôn kín mộng ước bên nhau
Quên đi cho hết một kiếp thương đau