Mở Bài :
Chào em ! Vậy là mình phải xa thật rồi
Những ngày hạ cuối. Miệng không nói chỉ dùng để cắn chặt môi
Trời chuyển màu ! Lần gặp cuối cũng như lần đầu
Hoa sữa vẫn nở ... chỉ có điều ta bước khỏi nhau
… Và Tây Nguyên
Mùa lá đổ hoa rời
Lần đầu gặp cũng như lần cuối mà em lại nở xa tôi
Đôi mắt con thấy nụ cười của em khi những tình khôi gọi mời
Em ơi ! đôi môi còn chưa kịp nói để cho lòng ta toại lời
Nhắm mắt lại … anh chẳng biết tà hoa mang anh tới đâu
Có phải những mùi hương thân thuộc đã đưa anh quay về bao ngày đầu
Góc cây đó ! Ngôi trường đó em vẫn sống hoài trong ký ức
Anh dây dưa cứ giữ trong đầu rồi tự nhủ lòng mình tí vứt
Anh tử hỏi sao thu mang em tới rồi dẫn lối đôi ta xa nhau
Có phải hạnh phúc của em đổi lại là khi tim ta đau
Bởi vì ta chẳng tìm lại nhau giữa trần gian rộng lớn
Vậy nên duyên tình chỉ là gió thoáng qua nên em cần an phận sớm ..
--------------
Ngân nga :
…’’ Đa đí đa ‘’…
Thu ..Lá vàng rơi đầy sân
Và Thu ..Chẳng còn như ngày đầu
Thu ..Hát bài ca tình tan ..
-------------
Thân Bài :
Nhành hoa rơi rơi muôn kiếp rồi – Duyên tình đã hết là do ý trời
Anh vốn chẳng tin đâu duyên phận nếu chân chưa mỏi và chả muốn dời
Thu – Mang theo tình thơ và hương tóc
Ai ơi sao nỡ vô tình em lại để cho người thương khóc
Anh còn nhớ ..tháng năm ta gặp nhau giữa dòng đời
Chẳng mấy chốc thời gian nhẹ trôi khi ấy anh biết mình phải lòng rồi
Vẫn là em – Em vẫn còn chờ ở đó phải không
Để một mai khi ta ngồi lại anh vẫn đc nghe tiếng em trải lòng
Thu – Liệu em có về tựa con mơ màu trắng
Để anh còn hát cho em nghe về Tây Nguyên Sầu Lắng
..Và Thu khi anh chợt nghe giai điệu này du dương
Đông sang – Lá vàng là những gì mà thu vương
--------------
Ngân Nga :
…
Còn đâu nữa ( x4 ) ..Bao nhiêu tháng ngày ?
..Khi thu vừa sang …
----------
Kết Bài :
Ngày hôm đó ai khiến em cười ? Để rồi hôm nay thì anh phải khóc ?
Bao e thẹn phút bình yên đầu lòng ta biết yêu chưa màn vải vóc
Anh chẳng biết [ qua đi bao năm tháng ] liệu rằng mình đã thay đổi hay chưa
Anh chỉ nghe phía trong lòng ngực những nhịp tim chỉ đập một nửa
- Và Tây Nguyên … anh nhớ chiều thu lá đổ
Anh chật vật với những góc phố tìm kỷ niệm xưa khá cổ
Đến bao giờ duyên tình trở lại như nhành hoa kia chớm nở
Nhưng chắc muộn rồi ! góc hiền nhà em chẳng chờ ta đón nữa
- Là Tây Nguyên … khi mùa thu theo ta về trước cổng
Có phải đã đến lúc ta chọn cho mình con đường để dệt ước mộng
Lần đầu gặp em hé môi cười còn lần sau cuối thì em lặng thinh
Ta say xưa giữa trời xám tro lúc mặt trời tàn mà anh chẳng tỉnh
Vài năm trước anh dắt tay em trên con đường về môi cười thơ ngây
Bao hạnh phúc một thời thơ dại chỉ còn dư vị ở trên đôi tay
Em chẳng nợ tôi thứ gì cả chỉ mong em trả trái tim tôi về
Anh sẽ trả em năm tháng đó và từng giây phút khi ta môi kề
- Còn Tây Nguyên … em cứ để yêu thương ở lại một góc
Rồi khi ta xa em chẳng còn nhớ để đôi mi chợt khóc
Và thu có về để vương nhành hoa … ở giữa tay tôi
Yêu thương mỏng manh tựa muôn cánh ngà ..bị thổi - bay thôi ?
Ngâm Thơ :
Nhành hoa rơi ..rơi muốn kiếp rồi - Duyên tình đã hết là do ý trời