Cuộc sống hối hả, tao mới chợt nhận ra là đã lâu rồi tao không về nhà
Vùi đầu vào những thứ cơm áo gạo tiền.
Vất vả khiến tao quên đi tất cả.
Quê hương-tuổi thơ-gia đình và những gì đã nuôi tao lớn lên cùng với nhửng trang giấy trắng tuổi thơ đẹp đẻ và yên bình.
Giờ tao muốn lấy hết ký ức, lấy hết tình cảm lấy hết đam mê giấu chôn để tao viết về thôn 4- đức hóa.
Nơi mả tao cắt rốn và sinh ra biết bao nhiêu nhân tài.
Kể từ những cái thủa sơ khai cho đến nay trải qua biết bao nhiêu thế hệ.
Vươt qua biết bao biến cố , gian lao mà quê tao vẩn cứ đứng hiên ngang.
Như là dân quê tao chịu khó chịu khổ đả quen rồi.
Thiên tai, bảo lủ đến hẹn lại cứ dồn dập tơi.
Nhưng bao nhiêu vất vả,sau bao nhiêu khổ cực thỉ nụ cười luôn nở ở rên môi
Đơn giản, chỉ là vì chung quanh họ, bên cạnh họ luôn có tình yêu thương ở khắp muôn nơi.
Cuộc sống chẳng có gì thay đổi.
Sáng sớm em đi học, anh lên núi, chị ra đồng.
Mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi như là những cánh diều cao vút em thả lơ lửng trên bầu trời.
ĐK:
Yêu sao từng con đường, yêu con người thôn 4.
Giữa chốn đất khách cho tôi tìm về chút dư âm.
Quên làm sao?
Thương làm sao?
Yêu làm sao?
Những nụ cười cho tôi bình yên.
Yêu cánh đồng xa vời.
yêu sao mùi lúa mới.
Nhớ lắm mấy đứa chăn trâu ngày hè tắm sông chơi.
Yêu làng quê, yêu bờ đê, yêu mùa về.
Cho tôi tìm về một chút thôi.
RAP
Kể từ Ba Đồn vượt qua Mai Hóa gặp quê tao.
Qua đường sắt rẻ trái làng tao ở cuối đoạn đường dài.
Sau lưng đồi núi cao.
Trước mặt cánh đồng bao la.
Những con đường uốn quanh, dòng Danh xanh ngắt như là 1 bức tranh sơn thủy hữu tình mà ông cha tao gọi đó là yên bình.
Nơi đây là thôn 4, nơi đây vùng nông thôn,nơi đây từ bao đời đất lành chim đậu vốn dỉ đả đẹp tươi nhu vậy
Con người ở nơi đây?
Để tao nói cho mày thấy.
Họ sống bằng tình và bằng nghĩa. Gặp chuyện họ đứng về một phía.
Hoan nan luôn sẻ chia., sát vai tinh đoàn kết.
Nói chung đã là anh em vào sinh ra tử ăn chung 1 chén uống chung 1 ly thì dù có chết củng cam lòng.
Bước vào thôn 4 thì tao nói trước là đừng có hổn khi mọi thứ vẩn đang còn ôn hòa.
Vì nơi đây đã nói là làm.
Nơi đây phân biệt rất rỏ ràng.
Đàng hoàng là bạn khốn nạn là thù hứng thú là chơi ( chơi chơi).
Nơi đây không phải là giang hồ. mà bản chất nó nằm ở trong máu. Nhìn trước, ngó sau. Nhiệt tình với nhau, chơi chó là đá bay vô đầu.
Chung tao là dân t4
Tự hào là dân T4
Dân tao sinh ra trong gian khó và từ đó lớn lên tgrong tự hào
Mong 1 ngay noi đây sẻ qua đi những tháng ngày gian lao
Đk:
Yêu sao từng con đường, yêu con người thôn 4.
Giửa chốn đất khách cho tôi tìm về chút dư âm.
Quên làm sao?
Thương làm sao?
Yêu làm sao?
Những nụ cười cho tôi bình yên.
Yêu cánh đồng xa vời. yêu sao mùi lúa mới.
Nhớ lắm mấy đứa chăn trâu ngày hè tắm sông chơi.
Yêu làng quê, yêu bờ đê, yêu mùa về.
Cho tôi tìm về một chút thôi.