Mái hiên như vách núi, chuông gió giống biển xanh, anh đợi chim yến quay về
Thời gian như được sắp đặt sẵn, sự bất ngờ xảy ra, em đã lặng lẽ ra đi
Câu chuyện xảy ra ở ngoại thành, sương mù dày chẳng tan, không biết phải nói gì
Em đã không nhận ra, đó không phải là tiếng gió mà là tiếng thở dài của anh
Tỉnh giấc mộng, là ai đã ở ngoài song đã mở ra đoạn kết
Tương lai mong manh như xác ve, không chịu đựng nổi ai đó đụng vào
Anh tiễn em ra đi nơi xa rất xa, em không nói một lời
Thời đại rối ren, có lẽ không nên yêu đương quá xa xăm như thế
Anh tiễn em ra đi tới nơi xa hơn cả chân trời, em phải chăng vẫn còn ở đây
Tiếng đàn từ nơi đâu tới, sự sống chết thật khó đoán trước, anh chỉ biết dùng cả đời mình để chờ đợi
Nghe nước mắt bay vào rừng rậm, muốn kiếm tìm được hoa lê trắng, lại chỉ thấy một hàng rêu xanh ngắt
Bầu trời bên ngoài dãy núi, đài hoa sau cơn mưa, chúng ta cũng tới bạc đầu
...Anh mãi đợi em về
Màu áo trắng lưu ly trong suốt không bụi trần, tình yêu em đẹp đẽ và trong sáng
Em đến từ trong mưa, những vần thơ hóa thành đau thương, làm anh ướt đẫm
Trên mặt nước phù dung rực rỡ, bóng thuyền như vừa ở nơi đây, nhưng em lại không trở lại
Bị tháng năm chôn vùi, em nói hoa lại nở, quá khứ không còn gì cả..