1. Là anh, nghe đường khuya vẫn rét từng hồi
Gió vẫn hát ngàn lời, chuyện yêu vẫn thế có khi nào vui
Em, từng dòng ký ức chưa bao giờ nguôi
Gửi câu hát mang đi nhớ thương.
2. Rồi đây, con đường anh vẫn cứ thật dài
Bàn chân ấy cứ bước miệt mài, nhìn theo bóng dáng em đi cùng ai
Và ai đã nhoè đi vết son trên bờ môi
Để lại nhớ thương kia đầy vơi
Một người vội bước, một người đứng trông.
ĐK:
Thì thôi anh sẽ ở lại, trộm nhìn theo em tháng năm dài
Ngày ấy giá như anh đem tình yêu vẫn giấu nói hết thành lời
Giá như mình đến với nhau chẳng ngại ngần chi những câu
Thì nay tiếng yêu đó anh đâu phải giữ nơi đáy tim.
Thì thôi em đi vội vàng, rồi ngoài kia nắng vẫn nhẹ nhàng
Ngày đông đến ngang trời, một mình anh ôm mãi ký ức nhạt nhoà
Đến đây đành thôi vấn vương, đến đây thì đành thôi nhớ thương
Giật mình mất em rồi, tiếng yêu kia đành thôi.
1. Là [C] anh, nghe đường khuya vẫn [F] rét từng hồi
[G] Gió vẫn hát ngàn lời, chuyện yêu vẫn [C] thế có khi nào vui
[Em] Em, từng dòng ký [Am] ức chưa bao giờ nguôi
Gửi [Dm7] câu hát mang đi nhớ [G] thương.
2. Rồi [C] đây, con đường anh vẫn [F] cứ thật dài
Bàn chân [G] ấy cứ bước miệt mài, nhìn theo bóng [C] dáng em đi cùng ai
Và [Em] ai đã nhoè đi [Am] vết son trên bờ môi
Để lại [Dm7] nhớ thương kia đầy vơi
Một người vội [G] bước, một người đứng [G7] trông.
ĐK:
Thì [C] thôi anh sẽ ở lại, trộm nhìn [G] theo em tháng năm dài
Ngày ấy [Am] giá như anh đem tình yêu vẫn [Em] giấu nói hết thành lời
Giá như [F] mình đến với [G] nhau chẳng ngại [E7] ngần chi những [Am] câu
Thì nay [Dm7] tiếng yêu đó anh đâu phải giữ nơi đáy [G] tim.
Thì [C] thôi em đi vội vàng, rồi ngoài [G] kia nắng vẫn nhẹ nhàng
Ngày đông [Am] đến ngang trời, một mình anh ôm [Em] mãi ký ức nhạt nhoà
Đến đây [F] đành thôi vấn [G] vương, đến đây thì [E7] đành thôi nhớ [Am] thương
Giật mình [Dm7] mất em rồi, [G7] tiếng yêu kia đành [C] thôi.