Ngày xưa, con bơ vơ trong đời u tối
Trầm luân nghe đau thương kiếp làm con người
Từ khi hoa xuân sang gặp thầy dẫn lối
Đưa con thoát cuộc sống chơi vơi
Qua bên kia bến bờ đi tới
Nơi vượt sáng ngời ánh mặt trời
Tình thương nghe bao la nơi thầy ấm áp
Bình an nghe mênh mông tiếng thấy chan hoà
Thầy ơi đã cho con một niềm tin đó
Khi chân lý là chính tâm hoa
Trong vô biên không lời không ý
Nghe thanh thoát niềm vui tràn bờ
Thầy ơi, con xin hứa gian khó không lui
Theo chân lý con sống an vui
Quay trở về nguồn tâm trong sáng
Sẽ vượt thoát tử sinh này rồi
Đem tâm đó lại cho mọi người
Cho nhau có niềm vui đời đời
Từ nay xin ca vang một bài ca mới
Bài ca tuy không tên nhưng thật bao la
Lặng yên như bao dung muôn loài xa vắng
Tình thương nghe mênh mông bất tận vô bờ
Thầy ơi ánh đạo vàng thầy đã sáng soi
Đã trọn đời đem cho khắp nơi
Cho mọi người niềm an vui mới
Ơi ánh đạo vàng tràn lan khắp nơi
Đó là tình thương không thể vơi
Đó là nguồn tâm ta hạnh phúc
Con vững theo thầy đường kia đã qua
Suốt cuộc đời niềm tin thiết tha
Chỗ không lời là muôn tiếng ca.