1. Ta đếm tuổi ta trên môi thoáng qua hơn nửa đời người
Hồng trần đương qua mà chân run mắt mỏi, thấu đời
Tự đêm đêm chất vấn tâm tư.
2. Ta trách hờn cho thân ta tóc đang xanh đã bạc đầu
Đời người bao lâu vì sao không sống trọn kiếp người
Mà ganh nhau để hơn thua đánh đua với đời.
ĐK:
Đường trần xa mấy, khi
Nhiều người ưa bước vội
Lạc chân hận một đời
Thế đời kẻ thắng lên vua
Khi thua chấp nhận thiệt thân.
3. Ta đốt thời gian cho qua hết đêm sâu hết ngày sầu
Đời là hư vô, người hơn nhau tiếng ở, sống đời
Ngày xuôi tay nước mắt ai rơi chỉ ta ngậm cười!
1. Ta đếm tuổi ta trên [Am] môi thoáng qua hơn nửa đời người
Hồng trần đương [C] qua mà chân run mắt [D] mỏi, thấu đời
Tự đêm [Am] đêm chất vấn tâm [E7] tư.
2. Ta trách hờn cho thân [Am] ta tóc đang xanh đã bạc đầu
Đời người bao [C] lâu vì [F] sao không sống [Am] trọn kiếp người
Mà ganh [E7] nhau để hơn thua đánh đua với [Am] đời.
ĐK:
Đường trần xa mấy, [F] khi
Nhiều [D] người ưa bước [Am] vội
Lạc chân hận một đời
Thế [E7] đời kẻ thắng lên [G] vua
Khi thua chấp [E7] nhận thiệt [Am] thân.
3. Ta đốt thời gian cho [Am] qua hết đêm sâu hết ngày sầu
Đời là hư [C] vô, người [F] hơn nhau tiếng [Am] ở, sống đời
Ngày xuôi [E7] tay nước mắt ai rơi chỉ ta ngậm [Am] cười!