Intro: (ItsLee)
Chậm lại 1 chút để nhìn thật sâu quanh ta giữa dòng đời hối hả ...
Dừng chân 1 phút để nghe yêu thương rung lên cho những mảnh đời nhỏ bé ...
Là vì cuộc sống vẫn luôn còn những ước mơ dù không còn nguyên vẹn...
Dù là những vết thương kia hằn sâu bao lâu giờ ai sẽ xóa mờ.... Yeahhh ... !!!
Ver1: (BDT)
Mẹ dậy sớm lo lắng từng li, bố xem lại từng tí.
Chọn cho em bộ quần áo đẹp, chuẩn bị rồi cùng đưa em đi.
Một ngày mới của em bắt đầu trong tình thương yêu chăm sóc của gia đình.
Như mọi ngày em đến lớp cùng tất cả niềm tin trao gửi mang theo ở bên mình.
Đón em ở đó là nụ cười bên ngoài trái tim vô cảm, vô tình.
Em non nớt ,em thơ dại, những gì chờ em ở đó em không biết
Em Muốn nghịch,em muốn chơi tất cả điều đó đối với em là tự nhiên nhưng thử nhìn lại xem tất cả những gì hằng ngày họ vẫn làm đối với em!
Những trách phạt những tiếng quát từ khi nào đã trở thành thói quen?
Những hình ảnh nhìn thấy, những câu chuyện đọc được càng ngày càng trở nên tồi tệ thêm
Những bạo lực những giận giữ và biết bao nhiêu là thứ khác nữa, đang từng giờ từng phút được trút lên mình những tâm hồn mỏng manh từng bữa?
Biết bao nhiêu câu hỏi trong đầu hiện ra.
Đâu đó khắp mọi nơi còn đang có bao nhiêu điều như vậy hang ngày đang diễn ra?
Và điều gì đang xảy ra?
Sẽ còn biết phải tin tưởng vào ai?
Còn biết phải trông cậy vào ai?
Khi điều đó lại đến từ chính những bàn tay đang chăm sóc nuôi dưỡng những thế hệ ngày mai??
Chorus: (ItsLee)
Những ký ức ... trong hôm nay ... hay mai sau ... sâu trong em ... ai đã vẽ bằng nỗi đau...
Vẫn cứ thế ... ai sẽ đến ... mang cho em ... chút yêu thương ... một chút của ước mơ ... !!
Để nụ cười ấy tắt dần từ niềm hạnh phúc em cần ... Rồi ai sẽ xót thương ???
Để cơn bão qua đi ... Để em thấy yên bình ... Hãy để con tim lắng nghe ... Oh....uhooo...!
Ver2: (BDT)
Những tiếng thét trong đêm, những cơn giật mình trong giấc ngủ vì những gì họ gây ra cho em như thế nào nữa mới có thể gọi là đủ?
Ai cũng đã từng trải qua thời thơ bé, ai cũng sẽ thành cha mẹ, cùng mang nhọc nhằn vất vả sinh nuôi cùng cảm giác đớn đau giằng xé.
Sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy những bầm dập trên thân thể mỗi buổi chiều sau biết bao nhiêu bộn bề khi đón con trở về??
Sẽ còn có biết bao nhiêu nữa những tai nạn vì bao dung phai cạn, tình thương yêu chai sạn?Rồi nhưng lỗi lầm đó ai nhận?
Câu chuyện dài nhưng có lẽ câu chuyện dài đã đến lúc vào khúc kết Tiếng chuông báo động cũng đã đến lúc được tất cả mọi người cùng rung lên.
Để những nét sợ hãi sẽ không bao giờ còn hiện lên trên đôi mắt
Để nụ cười sẽ mãi mai luôn ở trên môi và không bao giờ tắt
Tương lai của tất cả phụ thuộc vào những gì em nhận được ngày hôm nay
Trách nhiệm của không của riêng 1 ai có quá nhiều việc cần phải làm ngay
Tâm hồn em trong sạch, và mỏng manh giống như một tờ giấy trắng
Đừng viết lên trên đó những dòng đầu tiên bằng quát mắng, bằng cay đắng
Em xứng đáng, em có quyền nhận được tất cả những gì tuyệt vời nhất Em xứng đáng được nâng niu, được chiều chuộng bằng những điều đẹp đẽ nhất.
*Repeat Chorus.
Brigde: (ItsLee)
Chậm lại 1 chút để nhìn thật sâu quanh ta ...
Dừng chân 1 phút để nghe yêu thương đang rung lên...
Là vì cuộc sống vẫn luôn còn những ước mơ dù không còn nguyên vẹn...
Dù là những vết thương kia hằn sâu bao lâu giờ ai sẽ xóa mờ....
*Repeat Chorus. (End)