Chợt nhận ra mình chẳng còn ai bên cạnh
Nỗi nhớ này sao cứ mãi trong lòng
Miên man cõi đời sao mình còn quá đau lòng
Thương em thế mà em đành lòng buông tay
Trả lại anh ngày tháng êm đềm
Thanh xuân anh có giữ lại được không
Em lấy đi mất, rồi buông đôi tay anh ở lại
Để anh nhớ mong, u tối đêm buồn
Ai kia trao em ngọt ngào
Để anh ở lại nhận toàn khổ đau
Thương em anh chịu cả thanh xuân
Rồi ôm cay đắng xót xa thế này
Phương xa hạnh phúc lụa là
Đừng quan tâm anh sống ra sao rồi
Hết nợ rồi cũng hết duyên
Con thuyền trôi mãi đến nơi mệt rồi
(Con thuyền trôi mãi giữa khơi mệt nhoài
…
Hết nợ mình cũng hết duyên
Em về nơi ấy thương ai mất rồi)
(Em buông bàn tay để mình anh ước mơ sao đành
Thuyền xa bến theo ai, cho tình mình nhạt phai)