Tuyết rơi nhẹ buông xuống bàn tay
Phút giây nào hay hóa thành băng
Kết duyên là do kiếp trước định
Trải qua mọi đau đớn tình ái
Đã nghe từng câu nói lạnh lùng
Vẫn mong người lui tới chốn này
Đến khi bờ mi mãi đẫm lệ
Trách ai vì ta quá bạc phúc
Lặng nghe hoa tuyết rơi
Ôi lòng sao thật thảnh thơi
Khép đôi mi vọng tưởng
Tuyết rơi chẳng lúc ngừng
Từ song cửa ra ngoài hiên
Để ta tham luyến cảnh đẹp
Người buồn suy tư khôn xiết cảnh có vui
Phảng phất nghe tiếng ai
Đang gọi ta âu yếm ta
Thế nhưng khi chợp mắt
Bên hiên đầy tuyết lạnh
Duy chẳng thấy người đâu
Chắc không do quá bạc tình?
Người trả cho ta năm tháng đẹp đẽ đi!