Cho ta qua bao thăng trầm
Hôm nay mưa rơi ướt vai
Đôi khi phải khóc òa
Trong tiếng đêm thảnh thơi lòng người
Ta vẽ đời ta hai màu trắng đen
Ly cafe lâu ngày không uống lại càng đắng thêm
Nắng lên tô ta thêm sắc vàng
Chắc nàng đã mở tung ô cửa sổ đón tia sáng
Cho tan đi mầu hắc ám vẫn đang bám theo ta
Chim ca vẫn còn đang giam trong lồng
Ta vẫn giữ hơi thở khan trong căn phòng
Ta lang thang cùng làn khói
Bay nhẹ một vòng bụng ta rằn đói
Tâm can ta đây nó đã cằn cỗi
Đây là lý sao cuộc sống ta mãi bất động
Hay cuộc đời nó tạo cho ta một sự bất công
Nó muốn ta chịu đựng... Muốn ta hy sinh
Sao cái khổ không chịu dừng... Ta đành chọn cách nghi binh
Để tất cả những cố gắng bao miệt mài giờ ta vô cách
Rồi vất vả từng đó chăng nét vẽ ấy sao lỡ tô sạch
Cho ta qua bao thăng trầm
Hôm nay mưa rơi ướt vai
Đôi khi phải khóc òa
Trong tiếng đêm thảnh thơi lòng người
Để đến nơi xa
Về bên bình yên là nhà
Rồi những niềm vui dần qua trong ta đi mãi
Đôi khi cuộc sống làm ta mệt mỏi
Đam mê đến lúc đã hết thời
Cố chạy theo những thứ ta không giỏi
Để khiến đôi chân hôm nay mệt rã rời
Thời gian qua đi miệt mài với cây bút
Ta vẫn mơ về con đường xa ngút
Từng khoảnh khắc in giấu ngày hôm qua
Hôm nay ngoảnh mặt còn ai ở bên ta
Đôi chân trần này vẫn bước không ai cản được ta không dẫn trước nhưng chưa nản được
Để cho cuộc sống này giống như lúc ta cảm nhận qua mưa đêm không căm giận không thù hận Đời vô vị chưa đong đếm thôi đố kị dù ta sợ nhưng cố đi
Có khi sóng gió cũng chẳng đến kịp lúc
Giông tố ở đây đâu phải những điệp khúc
Cuộc đời nhiều màu sắc đâu phải mỗi diệp lục
Đứng lên và đi ta sẽ tiếp tục
Cháy đến khi nào ta chết gục
Viết đến khi nào bút ta hết mực
Đam mê sẽ không bao giờ kết thúc