Quê tôi là một vùng nghèo
Quanh năm mưa bão thiên tai
Khổ lắm người miền Trung tôi ơi
Thương cho số phận người ở nơi đây
Cuộc sống vốn đã khó khăn
Nhưng chẳng bao giờ được bình yên.
Tôi sinh ra trên miền đất nghèo
Vì nghèo khó nên tạm xa quê
Ra đi nước mắt xuôi dòng
Giọng nói nghe nghẹn ngào
Lời cuối tạm biệt rồi đi.
ĐK:
Quê hương là nơi chào đời lớn lên cùng bạn bè
Tuổi thơ chúng ta vui đùa, vẫn nhớ mãi như ngày hôm qua
Đi xa nhớ mẹ nhớ cha, nhớ đàn em thơ còn dại khờ
Đã bao năm làng quê chưa về, nơi đây tôi nhớ quê hương.
Quê [C] tôi là một vùng [D] nghèo
Quanh [Bm] năm mưa bão thiên [Em] tai
Khổ [C] lắm người miền Trung tôi [D] ơi
Thương cho số [Bm] phận người ở nơi [Em] đây
Cuộc [C] sống vốn đã khó [D] khăn
Nhưng chẳng bao [Bm] giờ được bình [Em] yên.
[C] Tôi sinh ra trên [D] miền đất nghèo
[Bm] Vì nghèo khó nên [Em] tạm xa quê
Ra [Am] đi nước mắt xuôi [Em] dòng
Giọng [D] nói nghe nghẹn [Bm] ngào
Lời [Am] cuối tạm [Bm] biệt rồi [Em] đi.
ĐK:
Quê [C] hương là nơi chào [D] đời lớn [Bm] lên cùng bạn [Em] bè
Tuổi [Am] thơ chúng ta vui [Bm] đùa, vẫn nhớ [D] mãi như ngày hôm [Em] qua
Đi [C] xa nhớ mẹ nhớ [D] cha, nhớ đàn em thơ còn dại [G] khờ
Đã bao [Am] năm làng quê chưa [Bm] về, nơi [D] đây tôi nhớ quê [Em] hương.