Đời không như ước mơ, lòng người. Cuộc đời xô đẩy mình đến rã rời.
Còn lại gì người yêu đã khuất, tình yêu đến những cơn mưa chiều,
Rồi heo hắt, rồi cô đơn cho đến bao giờ.
Ngày tôi quen biết em lần đầu, mặt trời hôm ấy bỏ trốn nơi nào,
Và đường về trời mưa tầm tã, sợ buốt giá đến ôm vai gầy,
Sợ tiếng gió quyện lời tâm tình xa bay.
Làm sao làm sao biết được ý trời. Làm sao làm sao biết dc lòng người.
Làm sao ai biết tình tôi. Sợ lo tình yêu vô cánh bay đi.
Người yêu sẽ khóc chia ly, mình tôi đưa đón ai về.
Rồi một hôm gió đưa thiệp hồng, người tình năm cũ giờ bước theo chồng.
Trời thì buồn lòng tôi lầm lũi, đội mưa gió bước đi âm thầm.
Lòng vẫn nhớ gọi thầm tên em.