từ khi gãy dôi duyên tình, vì đâu bóng nàng khuất bóng
lòng ta đã thương nhớ vô cùng
nhìn trang rơi thương nhớ càng sầu
Vàng anh phải chăng là nàng
Về bên bạn tình giao ước
Buồn bay theo tiếng tuyệt vời
Vàng anh đâu hãy mau về đây
Vọng cổ
Tấm ơi ta có ngờ đâu buổi diện kiến giữa cung loan thứ hài nên duyên nên phận
Là lận đân gian truâng nàng xa ta vĩnh viễn biết biến hóa nương dâu bởi lắm cơ cầu mới sanh ra nông nỗi lỗi tại do ai ngai vàng muốn giữ mà chữ nhân luân bỏ ngoài khung cửa chất chứa trong tâm bao điều