Tưởng chừng như đôi ta, chỉ là hai người lạ
Nhưng sao đến bây giờ, để tim vẫn mong chờ
Lần đầu tiên anh như trẻ con khi bên em
Khi đan đôi tay ấm êm, khi đi cùng nhau dưới đêm
Ánh trăng hắt hiu hèo mòn, rọi lòng người và
Nước mắt đã rơi chẳng còn dù
Tiếc nuối bóng ai hững hờ, ngậm ngùi đành lòng
Đứng đó vẫn luôn đợi chờ
Gió vẫn cứ mãi kéo về
Lòng còn buồn còn níu lấy chốn xưa đã thề dù
Biết sẽ vẫn vương chẳng rời
Vì người vẫn còn đứng đó vẫn luôn đợi chờ
Tiết trời mùa đông tay anh buốt thêm
Muốn được cùng em nơi đây rất êm
Bước đi đến hết đêm đông dài dù cho nơi đây
Nơi đây sương gió giăng đầy
Thế mà giờ ta xa trong phút giây
Chỉ còn mùi hương bay theo gió mây
Để lại cho đôi ta một lời thề hứa mai sau sẽ sum vầy.