đêm cô đơn tôi đi về trên lối vắng , giữa dòng đời tôi la kẻ lang thang , bàn tay trắng chai sần bao vết nức ,ngước nhìn đời tôi tự hỏi vì sao ,DK: vì tôi nghèo nên đời không ai mến và xót thường cho một kẻ không nhà , đi đến đâu người ta chẳng đón , cứ vô tình ngoẳn mặt làm ngơ , tôi chỉ mong một niềm vui nhỏ bé được nếm thương và được sống như bao người ,cho thân tôi mồ côi từ thuở bé không con lang thang không sống vô bờ , và tôi mong không còn ai như tôi nữa sống bên đời không là kẻ mồ côi ,...