Có đôi ba lần, anh bước đến thật gần
Nhìn thấy em đang cùng ai âu yếm ân cần
Anh vội quay đi không một lời sợ làm phiền đến em thôi
Thầm chúc cho em một mai được yên vui.
Chỉ là đôi lúc bỗng nhiên anh thấy nhớ em
Chỉ là đêm tối bờ mi bàn tay lấm lem
Chỉ vì anh trót yêu em dại khờ chỉ vì anh quá ngu ngơ mộng mơ
Để đến hôm nay, lặng im sợ em từ chối.
ĐK:
Sợ phiền đến em, nhưng ngại rằng em đã quên
Người đàn ông bẽn lẽn ngập ngừng chưa giám đến bên
Chỉ vì quá khứ biết bao tủi hờn, ngậm ngùi đắng cay cô đơn đã quen
Sợ chẳng thể chở che cho em, được nhiều ấm êm.
Sợ phiền đến em, sợ rằng trong những đêm đen
Hạt mưa vẫn cứ mãi nặng hạt, chẳng còn đợi nắng lên
Sợ em đã có đôi tay gọi mời, ngọt ngào đắm say chứa chan rạng ngời
Sợ anh chẳng có đủ tư cách được em để tâm
Làm người yêu em.
[G] Có đôi ba lần, [D] anh bước đến thật gần
Nhìn [Em] thấy em đang cùng ai âu yếm [Bm] ân cần
[C] Anh vội quay đi [D] không một lời [B7] sợ làm phiền đến [Em] em thôi
Thầm [Am] chúc cho em một mai được yên [D] vui.
Chỉ là đôi [G] lúc bỗng nhiên anh thấy nhớ [D] em
Chỉ là đêm [Em] tối bờ mi bàn tay lấm [Bm] lem
Chỉ vì anh [C] trót yêu em dại [D] khờ chỉ vì anh [Bm] quá ngu ngơ mộng [Em] mơ
Để [Am] đến hôm nay, lặng im sợ em từ [D] chối.
ĐK:
Sợ phiền đến [G] em, nhưng ngại rằng em đã [D] quên
Người đàn [Em] ông bẽn lẽn ngập ngừng chưa giám [Bm] đến bên
Chỉ vì quá [C] khứ biết bao tủi hờn, ngậm ngùi đắng [Bm] cay cô đơn đã [Em] quen
Sợ chẳng [Am] thể chở che cho em, được nhiều ấm [D] êm.
Sợ phiền đến [G] em, sợ rằng trong những đêm [D] đen
Hạt mưa [Em] vẫn cứ mãi nặng hạt, chẳng còn đợi [Bm] nắng lên
Sợ em đã [C] có đôi tay gọi mời, ngọt ngào đắm [Bm] say chứa chan rạng [Em] ngời
Sợ anh [Am] chẳng có đủ tư cách được em để [D] tâm
Làm người yêu [G] em.