Đêm buồn lạnh giá ướt đôi bờ vai từng hạt tuyết rớt rơi bên thềm
Nhặt đôi mi khẽ ướt lệ sầu đường vắng lang thang lòng nhớ ai.
Anh vội vã ngang qua đời em , để lại vết cắt sâu trong tim và rồi anh cất bước lặng thầm anh đùa vui thế sao.
ĐK:
Em nguyện cầu xin trái tim vô tình , và một trái tim không u sầu để em không nhớ thương một người, người nói tiếng yêu rồi bước đi.
Em dại khờ xin tiếng yêu chung tình dù đó chỉ là muộn màng và thời gian có quay trở lại em sẽ không bao giờ yêu.
Tuyết cứ rơi cứ vô tư bay ngang qua đời em, tình em đã chết theo mùa đông đã mãi trôi xa