Ta say cho trời đất đão điên
Ta say cho quên hết lụy phiền đắng cay
Thức trắng đêm nay ta cùng ta tâm sự ... mượn chén men nồng xua đi nỗi sầu ... thương.
Cay đắng đoạn trường cứ mãi còn theo vương, 20 mấy năm hơn ta vẫn hoài cô đơn, đêm trắng đêm thao thức suốt canh dài, nghe tim ta nhỏ lệ u hoài, ta khóc cho thân mình hay khóc tình trái ngang ???
Nay tuổi thơ qua mất ... ta chỉ còn xác thân tiều tụy ... tóc xanh đã bạc rồi ... vì cuộc đời nỗi trôi ... ta vẫn cứ say cho đêm dài vô tận rượu đã cạn rồi sao lòng vẫn chưa nguôi, hồn bỗng lâng lâng hòa trong men rượu, ta chẳng biết mình đang tĩnh hay say ???
Có đôi khi ta cảm thấy lòng mình cô đơn trống trãi, thèm một chút hương nồng hơi ấm của tình yêu, cho trái tim côi không lạnh giá canh trường, đời vẫn đẹp trên nẽo đường sương gió.
Nhưng biết tìm đâu giữa chợ đời đen bạc tiếng yêu đương chỉ thoáng ở môi ... người.
Tình đến với nhau bằng bạc tám vàng mười, người hơn thua lộc lừa toan tính, ôi nực cười cho thế nhân sinh, hơn nữa đời người ta sống chẳng ra ta lầm lũi bơ vơ trong chuỗi ngày hiu quạnh, mượn chén men nồng làm bạn suốt canh thâu khoay khỏa nỗi sầu qua hương nồng khói thuốc ...
Đêm nay chỉ có ta cùng trăng cao vời vợi thức suốt canh thâu bầu bạn trao lời, sáng mai đây trăng cũng bỏ ta rồi, tìm ở nơi đâu chút tình thâm giao tri kỷ? Khi bạn bè nay biền biệt nơi xa, mỗi đứa cùng mang tâm sự giống như nhau, nghèo khổ trắng tay tương lai giờ như bọt nước, mặc cảm tự ti đã giết mòn thể xác nên ngậm ngùi trong nẽo tối cuộc đời riêng.
Rượu cạn rồi mà sao tâm sự ... lòng ta vẫn chưa vơi, ôi tâm trí rã rời, sầu nặng trĩu tim côi, đêm nay ta với trăng, bầu bạn suốt canh sầu, mặc cho sương ướt vai gầy, ta vẫn ngồi đây. Rồi mai trên nẽo đường xa, ta lầm lũi có một mình, mặc cho giông tố tơi bời, thuyền già nua vẫn ra khơi.
Tiếng nhớ lời thương ta nhường cho nhân thế câu yêu đương ta trả lợi cho đời. Ta say trời đất cuồng quay, ta say cho hết đêm dài cô liêu, đời ta vui ít buồn nhiều cay đắng trăm chiều sầu chất nặng tim ta.