Nhiều khi ta muốn tìm về chốn yên bình
Một đời phiêu du mong tìm công danh đất khách
Hỏi người con gái ấy giờ nàng sống sao rồi
Hồn ta tan vỡ từ khi em bước cùng người.
ĐK:
Vì ai ta phải ôm sầu quá lâu rồi
Tương tư mãi một người
Hỏi mây núi làm sao ta có thể quên người
Lòng ta như gió bên đồi hắt hiu rồi
Nào với tới mây trời
Đành lòng ôm sầu tương tư một đời.
Nhiều khi ta [Em] muốn tìm về chốn yên [Bm] bình
Một đời phiêu [Am] du mong tìm công danh [Bm] đất khách
Hỏi người con [Em] gái ấy giờ nàng sống sao [Bm] rồi
Hồn ta tan [Am] vỡ từ khi em [Bm] bước cùng [Em] người.
ĐK:
Vì ai ta [C] phải ôm sầu [D] quá lâu rồi
[Em] Tương tư mãi một người
Hỏi mây [C] núi làm sao [D] ta có thể quên [G] người
Lòng ta như [C] gió bên đồi [D] hắt hiu rồi
[Em] Nào với tới mây trời
Đành lòng [Am] ôm sầu tương [Bm] tư một [Em] đời.