后来 / Sau Này

Trình bày: 

Lưu Nhược Anh


Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa

Những cánh hoa trắng muốt của cây sơn trà
Chầm chậm rơi xuống chiếc váy xanh của em
Anh khẽ nói: “ Yêu em”
Em cuối đầu ngửi thấy một mùi hương thơm ngát
Em sẽ nhớ mãi cái đêm vĩnh hằng khi em mười bảy tuổi
Cái đêm anh đã khẽ hôn em
Hãy để em trở lại đêm ấy, trong lòng có chút tiếc nuối
Em muốn nhớ lại bầu trời đầy sao ngày hôm ấy

Tình yêu khi ấy,
Tại sao lại giản đơn tới vậy?
Tại sao khi chúng ta còn trẻ dại,
Cứ nhất định phải làm tổn thương người mình yêu sâu đậm nhất?
Trong đêm khuya thế này, liệu anh có giống em?
Cũng đang lặng lẽ nhớ lại hồi ức cũ?
Nếu như khi ấy, chúng ta đều không bướng bỉnh như vậy
Bây giờ có lẽ đã chẳng tiếc nuối thế này
Anh sẽ nhớ về em như thế nào?
Anh sẽ mỉm cười hay chỉ ngồi lặng yên mà thôi?
Những năm gần đây, đã từng có một ai khiến anh bớt cô đơn hay chưa?

Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa

Anh sẽ nhớ về em như thế nào?
Anh sẽ mỉm cười hay chỉ ngồi lặng yên mà thôi?
Những năm gần đây, đã từng có một ai khiến anh bớt cô đơn hay chưa?

Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa

Sau này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại
Có một người con trai đã từng rất yêu người con gái ấy

Thể loại:  Hoa Ngữ,  Đài Loan


Nghe thêm