Lyhan:
Hmmm...cause you know you got time
But the time never back
So we keep going on
We don’t cry for us
Don’t miss the memories…I’m lies
Ngày đêm vẫn mong nhớ
Dù chuyện đã dang dở
Vì ngày ấy người xa tầm tay
Về phía chân trời kia
Gửi lại nỗi đau đớn
Bản tình ca tan vỡ
Từ ấy ….
Dù mai lỡ quên nhau
Thì xin anh giữ lấy
Những hồi ức ngày xưa
Những ngày mình ở bên cạnh nhau
Thời gian sẽ trôi qua mau
Thanh xuân ấy, sẽ còn mãi trong tim ta
Freaky:
Hãy bay thật xa như bồ công anh để lại thanh xuân ngã vàng
Hậu phương anh cũng đã tròn vai, nay còn mai dù công dã tràng
Làn đường ray này vẫn song song, dẫu không mong là em mở lời
Gối anh khụy để nâng gối em, như 1 thói quen trái gió trở trời
Với em thì chắc, người khác thì không, khi tiền nông cân đo đong đếm
Tình 1 khắc, không nắng thì giông, ưu phiền xong thân lo không đến
Thuyền anh cập nhưng vẫn không bến, đích anh chạy nhưng vẫn không đến
Anh lao lực trên một ngọn đồi, nơi dốc cao làm sao không trớn
Mắt anh đâu còn khóc, vẫn phải mở khi trời ló dạng
Chẳng phải ta cần cảm ơn sao ? Vì trong đời ... nhau ta có mặt
Thả quá bóng xanh ngày tốt nghiệp, ước mơ khi đấy như búp chồi non
Lá thư ngăn bàn lén núp ngồi khi, cánh diều tung bay cao vút đồi thông
Tình đan vào nhau như từng sợi tóc, mỗi khi ta tết khi ngồi thắt bím
Cả sân trường bỗng dưng thu nhỏ, qua khẽ tròn xoay của đôi mắt kính
Lòng tự tôn chàng trai mới lớn, như cơn sóng nhỏ va vào mạn thuyền
Em cho anh biết cảm xúc là thứ, chính nó cũng chẳng có giới hạn kiềm
---------------------------------
Ta xiết chặt em bằng cả thể xác, dẫu nút thắt nào cũng phải cần nới lỏng
Ta đã hư vì trộm nỗi nhớ, đâu phải gần bên thì ta mới hỏng
Tình cảm này thì cũng tạm bợ, cũng như gác trọ hiện anh đang thuê
Em pha vị nồng xen cả đắng ... hơn cả tách trà cánh đồng Ban Mê
Ánh nắng dạ vào ô kính xe, tô điểm gò má trán cao ngời ngợi
Bánh xe anh cứ lăn sau em, như cục nam châm bao lời mời gọi
Quải cạp táp, chỉnh áo cài khuy, dáng vẻ học muộn của gã trai này
Gọi anh lại ghi vào sổ phạt, khi nhìn bảng tên trên bả vai gầy
Ta vẫn nói em có đôi mắt buồn ... vạn ngút ngàn xuyên đám heo mây
Nép sau cánh cửa khi lén gặp em, chỉ vội đặt lên chiếc vòng đeo tay
Đôi mắt ngắm mưa em giờ tan học, trên mái tôn nhà xe như dòng suối mát
Là khi rụt rè chẳng dám tới gần, xin em kí áo vào ngày cuối cấp
Ta thèm gặp em chính là lý do,cũng bởi anh ghét đển cả mùa hè
Là mùa xuân ven thành phố cũ, như dòng cánh yến phương xa ùa về
Họ đặt ra trăm nghìn quy luật, dù thương hay chắc đó là dù yêu ?
Khoảng cách ta xa mong manh tới mức, khi ta không còn đeo chung phù hiệu
Và nếu biết trước khi đối mặt, ta đã từng hôn môi nhau
Cô đào cái hố cùng nghìn nhát dao rồi lại muốn chôn tôi sao
Bao lần khiến tim tôi đau, gò má lặng im thôi sao
Mảnh vải rách ấu thơ ngày đó loay hoay tìm kim tôi khâu