Yêu nhau sao chẳng nói,
Để chiều buồn mênh mông, mênh mông.
Yêu nhau sao chẳng nói,
Để chiều buồn mênh mông.
Em nghe chân trời gọi hoàng hôn,
Trên cánh đồng nhuộm tím nỗi lòng
Yêu nhau sao chẳng nói,
Để chiều buồn mênh mông.
Em yêu anh mà anh nỏ biết,
Còn anh yêu em có thật thắm thiết.
Sao để con đò sang sông,
Mà làm cho nổi sóng gió trong lòng.
Yêu nhau sao chẳng nói,
Để con đò lênh đênh sang sông,
Để chiều buồn mông mênh mênh mông,
Thôi còn gì ước mong.
[Em][G][Am][Em]-[Am][Em][Bm][Em]
Yêu [Em] nhau sao chẳng nói,
Để chiều buồn mênh [B7] mông, mênh mông.
Yêu nhau sao chẳng [Em] nói,
Để chiều buồn mênh mông.
Em [Em] nghe chân trời gọi hoàng hôn,
[G] Trên cánh [Em] đồng nhuộm tím nỗi [B7] lòng [Em]
Yêu [Am] nhau sao chẳng [B7] nói,
Để chiều buồn mênh mông.
Em yêu [F#dim] anh mà anh [Bm] nỏ biết,
Còn [Em] anh yêu em có thật thắm [Am] thiết.
Sao [B7] để con đò sang sông,
Mà làm cho nổi [Em] sóng gió trong lòng.
Yêu [Am] nhau sao [Em] chẳng nói,
Để con đò lênh [Bm] đênh sang sông,
Để [Em] chiều buồn mông mênh mênh mông,
[G] Thôi còn gì ước [Em] mong.