Tôi yêu hết từng con đường những hàng cây nối dài nhau
Tôi yêu những cơn mưa đến rồi chợt qua mau
Tôi yêu cách người ta thường nói chuyện khe khẽ cùng nhau
Một điều riêng chỉ có Sài Gòn
Tôi yêu lúc bình minh dậy đoàn người chen chúc vào nhau
Tôi yêu những khi đêm về vỉa hè đông ghê
Nơi đây có lần tôi từng, tôi từng chết vì tình yêu
Lạc mình giữa cô đơn Sài Gòn
Ai đi xa nếu có trở về
Cũng thấy lòng mình nôn nao thế
Một thành phố thấy thân quen cũng rất lạ
Ly cà phê sáng thức dậy, gánh bán hàng rong suốt ngày thân thuộc thế
Tôi yêu cách người ta cười, người ta đối xử nhau
Tôi yêu cách ta dễ dàng bỏ qua cho nhau
Tôi yêu những người âm thầm vẫn gìn giữ những kỉ niệm
Sài Gòn ơi! Xin lỗi, Cảm ơn
1. Tôi [C] yêu hết từng con đường những hàng [Am] cây nối dài nhau
Tôi [F] yêu những cơn mưa đến rồi chợt qua [G] mau
Tôi [C] yêu cách người ta [E7] thường nói chuyện [Am] khe khẽ cùng nhau
Một [Dm] điều riêng [G] chỉ có Sài [C] Gòn.
2. Tôi [C] yêu lúc bình minh dậy đoàn người [Am] chen chúc vào nhau
Tôi [F] yêu nhưng khi đêm về vỉa hè [G] đông ghê
Nơi [C] đây có lần tôi [E7] từng tôi từng [Am] chết vì tình yêu
Lạc [Dm] mình cô [G] đơn giữa Sài [C] Gòn.
ĐK:
Ai đi [F] xa nếu có trở về cũng thấy [G] lòng mình nôn nao thế
Một thành [E7] phố thấy thân [Am] quen cũng rất lạ
Ly [Dm] cà phê sáng thức dậy tiếng [C] bán hàng rong suốt ngày
Thân thuộc [G] thế.
3. Tôi [C] yêu cách người ta cười người [Am] ta đối xử nhau
Tôi [F] yêu cách ta dễ dàng bỏ qua cho [G] nhau
Tôi [C] yêu những người âm [E7] thầm vẫn gìn [Am] giữ những kỷ niệm
Sài Gòn [Dm] ơi! Xin [G] lỗi! Cảm [C] ơn!