Sài Gòn buồn quá
Em ơi, em ơi, em ơi, em ơi, em ơi
Sài Gòn buồn quá
Em ơi, em ơi, em ơi, em ơi
Sài Gòn buồn quá
Em ơi, em ơi, em ơi, em ơi, em ơi
Sài Gòn buồn quá
Em ơi, em ơi, em ơi, em ơi
Anh biết
Sài Gòn có những đêm buồn thức trắng
Ly cafe sữa vẫn còn vị ngọt nơi đầu môi
Anh biết
Là anh biết tất cả bộn bệ ở nơi mình từng
Làm sao có thể thay đổi
Khi chẳng có người đi cùng đổi thay
Tình đầu là tình vụn vỡ
Ngày mà mình chưa từng gặp gỡ
Ngày hôm qua quá nhiều chuyện buồn
Trong từng nhịp thở
Cứ mãi cho đến một ngày
Ngày bình thường vô tình gặp nhau
Thì mới biết tim đã rối bời
Chẳng phải em thì chẳng tìm được đâu
Tâm hồn anh thì già cỗi
Chưa từng một lần rực rỗi
Mỗi khi thấy chân em dừng lại
Xin một lần hỏi
Nắng chói chang khắp chiều tà
Hoàng hôn yên vị xong rồi lại đi
Em là thuyền trưởng
Anh sẽ căng buồm
Chẳng ngại vì gió lau nhẹ bờ mi
Để cho anh một lần được nói
Cho anh một lần được hỏi
Phải chăng anh là điểm tựa
Để em dựa mỗi ngày mệt mỏi?
Để cho anh một lần được nói
Cho anh một lần được hỏi
Nếu một ngày không gặp anh nữa
Em có vội vàng đi tìm anh không?
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi, em giờ đang ở đâu?
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi lạc thì xem như mất nhau!
Người vội bước còn người đang đứng sau
Cần một điều ước để vượt qua nỗi đau
Dù phút chốc Sài Gòn vẫn vui
Sao anh mãi buồn?
Sài Gòn tháng năm sau
Anh không, không còn em nữa đâu
Giận rồi người cũng xa nhau
Quên nhau, không còn nghĩ đến nhau
Ngày buồn nhất là ngày ta vỡ tan
Người ngồi khóc
Còn người đang trách than
Ngày này tháng ấy mình rời bỏ nhau
Trong đêm mưa buồn
Vì tình yêu đã lỡ một nhịp
Đành phải nhường lại cho người đến sau
Khi anh chỉ còn một nhịp
Anh chỉ muốn thở hết những nỗi đau
Anh không tin vào định mệnh
Anh tin vào ngày mai
Nếu anh không thể làm được điều gì nữa
Thì chắc lẽ là anh sai
Và em nên nhớ
Tình yêu không thể
Đếm bằng ngày đâu em
Đó là tất cả những gì đọng lại
Sau nhưng đêm dài buồn không tên
Đến khi cảm xúc thấu được mình đã
Trải qua quá nhiều lần tổn thương
Chiếc gương ấy sẽ xóa được hình bóng ai
Đã khiến lòng mình vấn vương
Dù sai, dù đúng
Tất cả cũng không quan trọng vì
Người đi, người đến người ở lại
Là vì hiểu nhau thì
Ngày em buồn nhất
Anh sẽ đứng lại dù trời có mưa
Và anh muốn hỏi tất cả chuyện buồn
Em đã cất chưa
Bình yên là lúc ta cùng nhìn lại
Nở một nụ cười cho dù đớn đau
Bình yên là lúc có người tồn tại
Luôn nằm phía sau
Tình yêu đẹp nhất khi lòng thù hận
Em cần vứt đi
Tình yêu chỉ đến sau những mảnh vụn
Có kẻ ghép lại, lau nhẹ ướt mi
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi, em giờ đang ở đâu?
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi lạc thì xem như mất nhau!
Người vội bước còn người đang đứng sau
Cần một điều ước để vượt qua nỗi đau
Dù phút chốc Sài Gòn vẫn vui
Sao anh mãi buồn?
Sài Gòn tháng năm sau
Anh không, không còn em nữa đâu
Giận rồi người cũng xa nhau
Quên nhau, không còn nghĩ đến nhau
Ngày buồn nhất là ngày ta vỡ tan
Người ngồi khóc
Còn người đang trách than
Ngày này tháng ấy mình rời bỏ nhau
Trong đêm mưa buồn
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi, em giờ đang ở đâu?
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi, lạc thì xem như mất nhau!
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi, em giờ đang ở đâu?
Sài Gòn buồn quá em ơi
Em ơi, lạc thì xem như mất nhau!