Tôi vẫn luôn hát những khúc ca bỏng cháy.
Hoà dòng người từng ngày không lẫn mình với ai.
Tôi không quen có thật nhiều đắn đo, khi đứng trước nhiều lối rẽ.
Bình thản trong gian nan tin ở chính mình.
Dù thật lòng tôi biết bước chân mình nhỏ bé.
Vươn vai lên ít nhất cũng thấy mình lớn hơn.
Tôi không lo rơi vào trong lãng quên, mong được nhớ in sâu từng khoảnh khắc.
Nở nụ cười rạng rỡ trên đài cao.
Bên kia dỉnh dốc.
Người ta đồn thế thôi ở nơi kia chỉ là ẩn số.
Nhưng tôi tìm thấy.
Vầng Dương vẫn chói chang.
Và tôi vươn đôi bàn tay.
Rung chuông vàng.
Dù thật lòng tôi biết bước chân mình nhỏ bé.
Vươn vai lên ít nhất cũng thấy mình lớn hơn.
Tôi không lo rơi vào trong lãng quên, mong được nhớ in sâu từng khoảnh khắc.
Nở nụ cười rạng rỡ trên đài cao.
Bên kia dỉnh dốc.
Người ta đồn thế thôi ở nơi kia chỉ là ẩn số.
Nhưng tôi tìm thấy.
Vầng Dương vẫn chói chang.
Và tôi vươn đôi bàn tay.
Rung chuông vàng.
Rung chuông vàng.
Rung chuông vàng.
Rung chuông vàng.
Bên kia dỉnh dốc.
Người ta đồn thế thôi ở nơi kia chỉ là ẩn số.
Nhưng tôi tìm thấy.
Vầng Dương vẫn chói chang.
Và tôi vươn đôi bàn tay.
Rung chuông vàng.