Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai,chị hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa biết người xưa kia giờ sang sông biết người ra đi mà vẫn mong nhung nhớ đêm ngày tóc chị giờ như đã phai
Dòng sông bến nước con đò đã phai còn đâu,lều tranh vách lá dây trầu quấn quanh hàng cau,trăng vàng trăm năm tình ngàn năm ai ngờ một đêm chợt nước lớn lôi cuốn con đò...vô tình lờ theo nước trôi
Chị ơi chỉ còn có một đêm nay rồi sáng mai đây em phải theo chồng về nơi xứ lạ,buồn hay vui mà ngọn sầu đâu rủ lá và cây bàn trước sân tơi tả rụng bên thềm.Bỏ lại nơi đây bao kỷ niệm êm đềm,chạnh nổi thương đau cho cuộc đời của chị mà sợ khối hận sầu đang đón đợi bước chân em
Duyên nợ lỡ làng chị thao thức từng đêm cầu nguyện cho em ngày xuất giá theo chồng hạnh phúc tươi hồng trọn vẹn ở ngày sau đừng giống chị nghẹn ngào khóc thương đời con gái
Chị từ duyên nợ dở dang buồn vương đôi mắt phai tàn nét xuân
Em ơi nhưng em cũng là một khoảng trời xuân trong cuộc đời của chị nên chị muốn dang tay ôm hết phần bất hạnh cho cuộc đời em luôn hạnh phúc vuông tròn
Một tấm lòng nhân hậu thuỷ chung sao người nỡ phụ phàng để mỗi hoàng hôn chị ngồi trên bến vắng trông mãi con đò đã biền biệt xa khơi,em sợ dòng đời đưa đẩy nổi trôi
Đừng lo sợ em ơi rồi hững hờ câu duyên nợ khi dòng sông còn bên bồi bên lỡ thì con người cũng có kẻ rủi người may
Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu đò ai không bến con đò buồn biết trôi về đâu
Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thuỷ chung,nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi,một đêm bảo tố mưa dầm ướt con đò xưa lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây
Thấy người xưa kia gặp không may thương lòng chị hai trào nước mắt giận lắm cũng đành ru lại... câu... hò... thuỷ... chung...
Thôi thì chị sẽ đem hết thuỷ chung mà ru lại câu hò của nghĩa phu thê của tình tấm mặn để con đò xưa được về neo bến cũ để giữ cho em nguyên vẹn niềm tin ngày xuất giá theo chồng,con sông quê có lúc trong lúc đục con người ai không một lỡ hai lầm
Em đã hiểu và không còn lo sợ nữa,em sẽ đi trên quảng đường đời dù cát bụi chông gai
Đời của chị nghèo một nắng hai sương thay mẹ nuôi em trong mưa tần nắng tảo nên của hồi môn chỉ có lòng nhân hậu và đức độ bao dung tặng em về sống bên chồng
Đêm qua mau trăng rụng xuống bờ lau thưa
Ngậm ngùi giây phút tiễn đưa
Mai này những sớm những trưa
Gắng lo bổn phận vợ hiền
Nhưng không có chị bên mình,em nhớ câu hò mênh mang trên bến sông áo ngắn chân không chị qua chuyến đò đông
Chị ước dòng đời đừng nổi cơn bảo giông con đò em trôi vững an trên dòng sông
Dù phải đi qua bao ghềnh cao thác đổ nhớ chị em luôn cố vững tay chèo,rồi dặn lòng mình khi gặp cảnh gieo neo phải sống vững vàng và bao dung như chị
Câu hò thuỷ chung là nghĩa nhân đạo lý chị mong ước con người biết yêu quý nâng niu