Ta thấy rõ cuộc tử sinh lên xuống như bọt bèo của hợp tan vô thường.
Ta thấy rõ những tình thương tươi thắm vững tâm này dệt nhung gấm mười phương.
Ta thấy rõ cuộc tử sinh lên xuống như bọt bèo của hợp tan vô thường.
Ta thấy rõ những tình thương tươi thắm vững tâm này dệt nhung gấm muôn đời.
Ta thấy rõ con đường xưa đổ lá, đất khô cằn khe đá vẫn đơm hoa.
Ta khẽ gọi tiếng quê nhà muôn thủa trong chân như có hơi thở bình yên.
Ta thấy rõ những triền miên lửa khói, ngày tháng trôi không trọn vẹn bao giờ.
Ta góp lại những vần thơ êm ái tặng cho người vô quái ngại nguyên sơ.