Răng anh nỏ về, về lại quê em xứ nghệ
Răng anh nỏ về, lời thề anh có chi sai
Em đã rặn lòng, dù cho đá nát vàng phai
Ai buông mái chèo, lẻ loi câu ví người ơi
Nghe câu ca xưa
Anh đừng buôn bán đường xa
Nghe câu giận thương
Anh đừng đi chuyến ngược lường
Sông sâu khó dò, lòng người nông cạn
Theo bè theo bạn, có nhờ bến sông
Nhớ áo nâu sồng, nhuộm màu mưa nắng
Anh đi xa rồi, miền quê buồn lắm
Bến xưa thuyền vắng, héo mòn dòng sông
Anh đi xa rồi, bỏ lại người thương
Bỏ lại con đường, để chiều đứng lặng
Đêm đêm trăng vàng, gầu sòng lẻ bạn
Cánh cò lặn lội, câu giận mà thương
Người ơi! Người ơi, rằng mùa tooc rạ rơm khô
Bạn về quê bạn, biết nơi mô mà tìm
Bạn về quê bạn, biết nơi mô mà ơ, ơ, tìm