Tháng 7 lạnh lùng 7 thu
Cúc dại nở chiều dưới hạt mưa trắng xóa
Em nợ tôi nhiều bao nhiêu cho đủ
Theo khói lam chiều, mưa nhạt nhòa tôi cứ băng qua
Bởi tháng 7 em nhắn tin sẽ tới
Tôi lại chờ đợi em Giữa mây với trời
Mây xám trời đen một mầu rất thực
Chứ đâu như em, Tôi thấy mơ hồ..
Chiếc lá thu tàn rụng tàn khi gió qua
cơn mưa chiều về còn gì góc phố xa
cuốn theo ngày tháng bên nhau còn gì hả
tôi lại đắm mình trong cơn mưa tầm tã
lái xe 1 mình những con thiêu thân bay vào mắt
tôi gạt nước bay rẽ ngang con đường tắt
không ánh đèn đường , không vòng tay ôm chặt
không em chỉ lối , bóng tối đối mặt
Tôi cứ đợi đợi vì tim tôi đập là vì em
mưa không cuốn đi giọt lệ sầu và màn đêm
vì có đem lại gì đâu dằn vặt chi những ngày
cả 2 ta đều biết trái tim này sẽ đổi thay
chúng ta đã , từng trải qua bao nhiêu ngày tháng đam mê
thế mà đâu ai có giữ nổi những con mưa ngâu ngày hè
biết tìm em đâu vậy nhỉ , mây đã bay ngang trời
về thôi em ơi , hoa sim sắp chín rồi
Phía sau cơn mưa, kia, hình, bóng mãi không quay về
Mái hiên rung lên, theo, nhịp từng hạt lạnh lùng rơi xuống
Quay về ký ức, đó, từng, thoáng vút đến theo mưa
Mang lại niềm đau, sau, từng câu nói em buông
Phía sau không gian, đêm, màu trắng ướt đẫm nơi này
Tiếng than tôi vang, lên, từng tầng mây lặng thầm vô cớ
Quay về nhung nhớ, tiếng, gọi từ em sao em mau quên
Mang lại niềm đau, sau, từng câu nói em buông
(Rain in seven)
Babe, babe, cơn mưa mang nước mắt
Giúp tôi tìm về, một câu thôi, tôi buồn..
Anh đã từng nghĩ suối tóc em là mây
Anh cũng chưa quên mùi hương theo gió bay
Anh vẫn còn nhớ nồng nàn mưa tháng bảy
Em chạy lại gần ôm chặt anh vòng tay
Anh tưởng ánh mắt em là rừng
Để trái tim thợ săn lạc lối nhưng chẳng đứng
Anh tưởng hoa phượng kia là lửa
Cứ đốt cháy môi hôn ta cho nhau ban trưa
Lối xưa đường mòn giờ toàn cỏ dại
Cơn mưa chỉ có ký ức em bỏ lại
Anh muốn chạy thật xa nương náu bên 1 ai
Anh muốn tìm người lạ mong dựa vào bờ vai
Nhưng tháng 7 trong anh vẫn còn mãi, và anh biết tháng 7 của em chưa nhạt phải
Anh đếm từng hạt mưa rơi, lũy thừa thành hàng ngàn đêm trăn trở
Anh quen từng đêm chơi vơi, nên anh nói với gương câu chuyện anh than thở
Anh có 1 mảnh trăng đã tan vỡ
Có hơn 1 lần duyên nhưng lại ko ai nợ
Có tất cả mọi thứ đủ biến anh thành 1 kẻ mộng mơ
Là giọt mồ hôi đôi khi trong mệt nhọc
Là giọt nước mắt nhớ anh em bật khóc
Là khi bờ môi đã khô bàn tay đã thô trái tim đã không thể nào thêm 1 lần mở cửa
Năm tháng làm úa đi cỏ xanh
Em đến rồi lại cũng bỏ anh
Tình ca ngày qua ghi trong vở, ghi trong cả lưu bút còn lưu lại trong anh
Phía sau cơn mưa, kia, hình, bóng mãi không quay về
Mái hiên rung lên, theo, nhịp từng hạt lạnh lùng rơi xuống
Quay về ký ức, đó, từng, thoáng vút đến theo mưa
Mang lại niềm đau, sau, từng câu nói em buông
Phía sau không gian, đêm, màu trắng ướt đẫm nơi này
Tiếng than tôi vang, lên, từng tầng mây lặng thầm vô cớ
Quay về nhung nhớ, tiếng, gọi từ em sao em mau quên
Mang lại niềm đau, sau, từng câu nói em buông
(Rain in seven)
Babe, babe, cơn mưa mang nước mắt
Giúp tôi tìm về, một câu thôi, tôi buồn..