Tự nhiên thấy nhớ, nhớ , nhớ ra ngày nào ta mới bỡ ngỡ, bước chân nhẹ nhàng từ trong nôi ra,
Có bao điều lạ ngây ngô ôi, đã xa rồi.
Rồi mai mới lớn, muốn bước ra ngoài đời sao vẫn bỡ ngỡ !
Chỉ mong ở nhà bạn bè vây quanh, chỉ mong ở nhà mẹ cha bên ta, đừng khôn lớn...
Và tôi cũng lớn khôn rồi, rời xa mái ấm yên bình, tự do tôi bước ... đi ...như... không ai .... chốn này.
Rồi tôi vấp ngã trên đời, bình thường tôi như không thấy nỗi đớn đau,
Lạnh lùng bước tiếp...
********
Tháng ngày cứ qua dần,
Tôi giờ đã đôi lần, ngậm ngùi những trái đắng vấp ngã trên đường đời,
Tình yêu chưa thấy, vẫn một mình !
Quay về chốn quê nhà, vui buồn vẫn chan hòa,
Tình yêu nào thiếu đâu là chỉ những khó khăn,
Một cảm giác khiến tôi yên bình.
Quay về đây để yêu, để vui, để quên đi âu lo, để bước tiếp trên đường đời ...
******
Tháng ngày cứ qua dần,
Tôi giờ đã đôi lần, ngậm ngùi những trái đắng vấp ngã trên đường đời
Tình yêu chưa thấy, vẫn một mình !
Quay về chốn quê nhà, vui buồn vẫn chan hòa,
Tình yêu nào thiếu đâu là chỉ những khó khăn,
Một cảm giác khiến tôi yên bình .
Quay về đây để vui để quên đi âu lo, để bước tiếp trên đường đời....