Hào nhoáng tan đi trước hay sau có hay không chẳng quan trọng
Thời thế vô vi ai đến ai đi trăng khuyết hay tròn vẫn ngước nhìn đời
Bằng cách ta chọn đối nhân xử thế bằng quân tử ý
Nhìn phải nhìn trái nhìn lại đối mặt với chính thực tại
Ai ghét ai khinh ai hiểu lầm ta
Trước sau cũng là chính ta.
Vậy cần gì phải thanh minh đánh mất mình
Dựa bao điều tiếng vô tri vô hình
Chẳng cần gì phải cả nể đến ê chề
Được lòng người khác chi đâu ngủ mê.
Chẳng cần người chứng kiến hết điều ta làm
Âm thầm tự khắc mai sau ngỡ ngàng
Dọc ngang ta bước vết xước in sâu có mấy ai hiểu đâu.
Hào [G] nhoáng tan đi [Bm] trước hay sau [C] có hay không chẳng quan trọng
Thời [G] thế vô vi ai [Bm] đến ai đi trăng [C] khuyết hay tròn [D] vẫn ngước nhìn đời
Bằng cách [Am] ta chọn đối nhân xử thế bằng quân tử [Bm] ý
Nhìn phải nhìn [Em] trái nhìn lại đối mặt với [Am] chính thực tại
Ai [C] ghét ai khinh ai hiểu lầm [D] ta
Trước sau cũng là chính ta.
Vậy cần gì phải thanh [C] minh đánh mất [D] mình
Dựa bao điều [Bm] tiếng vô tri vô [Em] hình
Chẳng cần gì phải cả [Am] nể đến ê [D] chề
Được lòng người [G] khác chi đâu ngủ mê.
Chẳng cần người chứng kiến [C] hết điều ta [D] làm
Âm thầm tự [Bm] khắc mai sau ngỡ [Em] ngàng
Dọc ngang ta [Am] bước vết xước in [D] sâu có mấy ai hiểu [G] đâu.