Anh qua bên đó hay là em vê đây, đôi bờ con gạch nhỏ chiếc cầu tre dịnh mòn tay.
Mãi mê con bướm bay gần làm em quên, bướm đẹp cánh tay đẹp hơn, anh cười em mới dỗi hờn.
Em không lên tiếng thu mình sau rặng hoa, áo bà ba màu tím nắng chiều tím rặng hoa.
Em như tiên nữ trong thần thoại yêu đương như mà thiếu một hoàng tử, còn anh là dân dã tầm thường.
Em quên chưa em lần đi qua nhịp cầu, cầu tre rung đôi chân tay nắm bàn tay lần đầu.
Xóm nhỏ quê nghèo mà mình thương mình nhiều, bài hàng ngoài ven ao mình mua bán lá thu.
Bao nhiêu thương hơn vì bao nhiêu giận hờn, phần anh đâu lẽ em phải nói một câu buột rang.
Tháng mấy mưa dầm ngập ruộng khô nắng hạ, nhịp cầu nằm trơ vơ hỏi tại sau vắng bước chân em.
Đâu có ai lên tiếng em bỏ đi từ lâu rồi.
Mà hai con bướm trắng vẫn luyện bay đầu cầu ai đi trên đó nhịp cầu tre rung chân.
Bước nhớ bước quên em là người ly hương.