Khi màn đêm vây quanh giọt sương khẽ rơi, hàng ngàn nước mắt trên đôi mi anh bỗng như tuôn trào. Cứ mỗi lần người nhắc tên em, anh thấy đau lòng, khi cơn đau vừa nguôi ngoai.
Mặc dù chia tay nhưng con tim em còn yêu anh đắm say, ngày nào bên nhau trong em không thể quên đi được, những lúc có người chia sẻ vui buồn nhưng ngày xưa giờ đây đã mãi trôi xa xăm.
Đến khi anh nhận ra là trái tim anh cần em, giờ mất em đời chẳng còn ý nghĩa, em giờ xa mãi rồi.
Trên thế gian này, đau thương trong tim sẽ nhạt phai.
Chuyện tình ngày nào, anh luôn ấm áp, cứ cố giữ lấy tháng năm êm đềm.
Mất em lại đau, khi có em bên cạnh sao anh không giữ lấy em?
Thật muộn màng khi em ra đi làm anh băng giá, biết tin em đã yêu người mới anh đau hơn.
Em mất đi, mất đi niềm vui, đến khi em nhận ra hy vọng thật mong manh.
Làm sao có thể cho em quên đi người ấy, vì bên trong anh yêu em quá nhiều...
Có lẽ đã không kịp, đã quá muộn rồi... Em đã bước đi trên nỗi đau của anh.
Có lẽ đã muộn màng khi mà trái tim anh nhận ra, em là người anh yêu thương nhất thì giờ đây...em đã mãi mãi rời xa.