Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa
Suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua
Bộ đội ta vâng lệnh Bác Hồ
Về đây giải phóng quê nhà.
Đất nước miền Tây Bắc đau thương
Từ bao lâu dưới ách loài giặc tàn ác
Quân với dân một lòng không phân biệt xuôi ngược
Cùng đồng tâm tiêu diệt hết quân thù.
Đây miền Tây Bắc ta phá đồn giặc tan
Nương lúa xanh về ta vui sống trong tự do
Miền rừng núi hướng về cha già
Từ đây giải phóng chan hòa.
Chiến thắng miền Tây Bắc hân hoan một niềm vui
Thoát ách loài giặc tàn ác.
Tay nắm tay vui mừng ta giữ lại quê mình
Miền Tây tươi đẹp ánh vang hoà.
1. Qua [C] miền Tây [Am] Bắc núi vút [C] ngàn trùng [Am] xa
Suối [F] sâu đèo cao bao khó [Dm] khăn vượt [C] qua
Bộ đội [F] ta vâng [Am] lệnh cha [G] già
Về [F] đây giải [Dm] phóng quê [G] nhà.
Đất [C] nước miền Tây [Am] Bắc đau [Dm] thương từ bao [G] lâu
Dưới ách [C] loài [A7] giặc tàn [Dm] ác
Quân với [G] dân một [C] lòng không phân [Am] miền xuôi [Dm] ngược
Cùng đồng [G] tâm tiêu diệt hết quân [C] thù.
2. Đây [C] miền Tây [Am] Bắc ta phá [C] đồn giặc [Am] tan
Nương lúa [F] xanh về ta vui sống [Dm] trong tự [C] do
Miền rừng [F] núi hướng [Am] về cha [G] già
Từ [F] đây đời [Dm] sống chan [G] hoà.
Chiến [C] thắng miền Tây [Am] Bắc hân [Dm] hoan một niềm [G] vui
Thoát ách [C] loài [A7] giặc tàn [Dm] ác.
Tay nắm [G] tay vui [C] mừng ta xây [Am] lại quê [Dm] mình
Miền [G] Tây tươi đẹp ánh ban [C] mai.