Phương Trời Nào Có Anh
Thơ Phạm Hải Đăng - Nhạc Nguyễn Quang
Anh ở phương trời nào sao không về thăm em. Anh ở phương trời nào mà cứ để em mong. Con sông quê mình có khi đục khi trong. Yêu thương đong đầy đêm ngày em vẫn chờ mong Em ở phương trời này chiều nhìn ra bến sông. Em ở phương trời này lòng buồn lắm người ơi. Đã bao năm qua rồi mà lệ em vẫn rơi. Tháng ngày trong em côi cút tình mồ côi
Nhớ lắm người ơi khi mất nhau trong đời, vắng anh bây giờ tình em biết về nơi đâu, dòng sông sâu như tím cả một màu, thương cho mối duyên đầu tình đã dở dang Lời hứa chờ nhau cớ sao để phai màu, nay anh phụ em rồi đâu còn gì mà mong. Phận gái long đong, trách ai đã đổi lòng, em mang duyên chờ mười hai bến đợi người ơi Anh ở phương trời nao bao năm dài không nhớ? Em ở phương trời này đêm ngày ôm nỗi đau. Giờ xin trả lại anh vầng trăng làm chứng đôi mình. Sông sâu nào có vô tình soi bóng hình em lẻ loi.