Có những niềm đau không nói thành lời
Màu hoa Phượng tím giờ đã xa xôi
ĐàLạt ơi! ta nhớ một người
Nhìn hàng cây đổ bóng bên đồi
Nghe lạnh đầy tình xa tầm tay với
Nhớ để rồi quên một kỷ niệm buồn
Còn đâu giây phút vừa ngỡ yêu thương
Tình là mơ trong cỏi vô thường
Từng hồi chuông bên góc Giáo đường
Nghe nhạt nhòa ĐàLạt chiều mờ sương.
ĐàLạt ơi! đường quanh co mỏi bước chân buồn
Gọi tên nhau nghe thác đổ mưa nguồn
Như vọng vào tim nỗi niềm đau
Còn tìm đâu cho tình nương náu
ĐàLạt ơi! hồ Xuân Hương buốt giá đông về
Đành quên nhau nỡ chối bỏ câu thề
Cho đợi chờ Phượng tím buồn rơi
Tình trao nhau chưa hết vội qua đời.