Là hoa bay phủ hình cố nhân trong sương mờ
Là cơn gió thoảng nhẹ lướt qua vùng thương nhớ
Là trăng treo giữa trời ngỡ như môi ai cười
Là mùa đông mang đầy tuyết rơi tim ai lẻ loi
Đôi khi mình bước, giữa đêm nhớ người
Ôm trong lòng đấy, trái tim rã rời
Cô đơn tìm đến, dẫu đang mỉm cười
Mơ trăng hồ nước, mới đau thấu trời
Đôi khi mình muốn, bỏ đi tất cả
Đi xa thật xa, để quên kiếp người
Nhưng khi là lá, phải xanh với đời
Như khi là ta, phải yêu
Là hoa bay phủ hình cố nhân trong sương mờ
Là cơn gió thoảng nhẹ lướt qua vùng thương nhớ
Là trăng treo giữa trời ngỡ như môi ai cười
Là mùa đông mang đầy tuyết rơi tim ai lẻ loi
Là hoa bay phủ hình cố nhân trong sương mờ
Là cơn gió thoảng nhẹ lướt qua vùng thương nhớ
Là trăng treo giữa trời ngỡ như môi ai cười
Là mùa đông mang đầy tuyết rơi tim ai lẻ loi
Chất chứa hoài niệm cố bước đi
Ngỡ chưa từng nói câu biệt ly
Muốn sống cuộc đời với gió mây
Những ân tình trôi xa tầm tay