Hơn một năm khái niệm tình yêu dường như không còn chút sức sống.
Cũng đã khá lâu chẳng còn xưng hô thân mật cùng ai .
Vợ vợ, Chồng chồng...
Ngày xưa từng bị mang tiếng là thay bồ như thay áo.
Nhưng liệu rằng bao nhiêu người biết ẩn nấp của một cuộc tình.
Là muôn ngàn nhát dao.
Khi cách để tôi quên một người ...đã đi sai lệch từng hướng.
Đi tìm người mới thay thế người cũ để rồi nỗi đau tiếp tục.
Cứ thế mà bình phương ...
Từng yêu nhiều người nhưng yêu trúng người xem tình yêu là trò cười.
Muốn yêu một người đi suốt đời nhưng cứ tiếp tục.
Là khó khăn hơn gấp mười.
Người thứ nhất yêu có lẽ giống trưng bày.
Và người thứ hai chưa được bao lâu tham phú phụ bần.
Rồi kết cục cũng vụt bay...
Đến người thứ ba, đến người thứ tư cứ nghĩ may mắn hơn tình trước.
Nhưng lại nham hiểm bắt cá hai tay...
Lấy định lý yêu để cá cược rồi lật ngược.
Vẫn luôn gồ ghề không bằng phẳng.
Bao mũi tên đưuọc vẫn cứ nhắm thẳng vào tim tôi để rồi bắn.
Giờ chỉ *** chân tại chỗ thôi.
Cứ một lần bước là một lần đau, rụt rè làm sao *** bước tới.
Tôi sợ trống trãi tội sợ cô đơn nhưng lại sợ nỗi đau ai mang lại.
Tôi ghét giả tạo, tôi sợ dối trá nên tự ti.
Không *** đi tìm ai.
Tìm người mình yêu ...yêu mình thật lòng khó khăn đến vô cùng.
Tình đến, tình đến ...Tình đi, tình đi ... Chẳng biết khi nào dừng.
Dù có hay không vẫn muốn nụ cười hé mở trên môi.
Chỉ có chính mình là yêu mình nhất là đầu tiên đề cập tới.
Chấp nhận duyên số thôi giờ chọn phong cách kẻ cô đơn.
Một mình, một lối, một giường, một gối ...
Không còn quan tâm yêu đương hay giận hờn.
Hai giờ sáng mới leo lên giường giờ thành thói quen rất bình thường.
Không còn quan tâm tới cách ăn mặc cũng chẳng thích soi gương.
Chẳng muốn để ý chẳng muốn chọc ghẹo hay tán tỉnh bất kỳ ai.
Nhìn hộp thư đến chỉ vài tin nhắn ... mà đa số là của tổng đài.
Bạn bè nó cứ hay nói ... chắc tại kén chọn hay tôi bị bê.
Trời ... cô đơn thì đã sao ... đâu phải có ghệ người ta mới nể.
Một mình trên con đường cũ bước vài bước rồi lại đi vào.
Nhìn người ta ôm ấp tay nắm ...
Nỗi đau tình cũ ùa về rồi dâng cao ...
Nhiều lúc thấy tủi thân muốn tìm ai đó để được quan tâm.
Nhưng lại sợ đi vào đường cũ rồi nằm ngang cho người ta ***.
Sau nụ cười một kẻ cô đơn ...
Đang chứa muôn ngàn vết thương từng chai sạn.
Bữa tiệc cũng đã tàn rồi hỗn độn một đống để cho mình mang.
Tình tới đâu thì hay tới đó chắc tại mình chưa tới duyên thôi.
Vẫn cứ tự tin vẫn cứ yêu đời chỉ cần nhiêu đó chắc đủ rồi.
Tự an ủi, tự trấn an bằng những suy nghĩ như thế đây.
Người vợ tương lai người mình cần tìm ... từ từ rồi cũng thấy thôi.
Tôi sợ trống trãi tội sợ cô đơn nhưng lại sợ nỗi đau ai mang lại.
Tôi ghét giả tạo, tôi sợ dối trá nên tự ti.
Không *** đi tìm ai.
Tìm người mình yêu ...yêu mình thật lòng khó khăn đến vô cùng.
Tình đến, tình đến ...Tình đi, tình đi ... Chẳng biết khi nào dừng.
Dù có hay không vẫn muốn nụ cười hé mở trên môi.
Chỉ có chính mình là yêu mình nhất là đầu tiên đề cập tới.
Chấp nhận duyên số thôi giờ chọn phong cách kẻ cô đơn.
Một mình, một lối, một giường, một gối ...
Không còn quan tâm yêu đương hay giận hờn.