I.Không gian thứ nhất
Cơn mưa đầu mùa bất chợt ào đến . Ban đầu chỉ vài giọt thưa thớt , nhưng Quyên biết thừa , chỉ một lát nữa , mưa sẽ tha hồ trút ầm ĩ . Quyên ngước nhìn ra ngoài cửa sổ , rồi gọi với lên tầng trên :
-Phong ơi , ra mà cất quần áo vào nè , ướt hết rồi !
Tầng trên cũng hét xuống , trả lời :
-Có mấy cái áo thôi , bà cất hộ tôi phát đi . Lát tôi xuống phòng bà lấy !
Tầng dưới hậm hực kêu lên :
-Có mấy cái áo mà cũng lười . Tôi là cu li cho ông đấy à . Xuống mà rút quần áo vào . Gọi cho là may rồi đấy !
Tầng trên lại tiếp tục gào xuống :
-Xin đấy ! Rút giùm đi !
Quyên đóng sập cửa sổ lại , cứ mở ra mà gào thế này thì nước lại tạt đầy phòng . Kéo chiếc giỏ nhựa màu xanh ra ngoài sân , Quyên vơ vội đống quần áo nhà mình vào , không quên cả mấy cái áo của Phong . Rồi ì ạch kéo chiếc giỏ vào được phòng mình , nó lại phải mang mấy cái áo lên cho “ tầng trên “ . Bực mình hết sức cho cái chung cư không có ban công riêng , lúc nào phơi đồ , rút đồ cũng phải cuốc bộ cầu thang .
Con bé tức tối đập ầm ầm vào cánh cửa gỗ mục nát , đầy những hình vẽ nhăng nhít :
-Ra mà nhận quần áo , thằng ở dơ !
Chung cư chẳng còn lạ gì với những lời quát thét ầm ĩ như thế của “ tầng trên “ và “ tầng dưới “ . Thậm chí đôi khi , một trong hai đứa vì lí do gì đó không thể quát nhau được thì các bác lại thấy “ sao khu mình cứ văng vắng nhỉ ?!”
****
Cơn mưa kéo dài đến tối vẫn không dứt . Ba mẹ đi làm chưa về . Quyên dính một mẩu sticker vàng chóe lên cửa “ Con đi làm đây ! Con nấu cơm sẵn rồi , ăn luôn rồi ạ ! “ , rồi vội vã chạy xuống những bậc cầu thang xi măng gập ghềnh xám xịt của khu chung cư . Ánh đèn vàng vọt hắt bóng nó gãy khúc theo từng bậc , trông thật kì cục . Con bé dắt xe trong bãi ra ngoài đường , lớp ngóp trong chiếc áo mưa chấm bi đỏ . Nhìn nó hệt như ….
-Một con chim cánh cụt hòan hảo !
Quyên liếc mắt sắc lẻm nhìn về phía có tiếng nói . Một thằng bé cao lêu nghêu , tóc tai bù xù , kính cận dày bự , chỉ thiếu có vết sẹo hình tia chớp ( mà mấy lần Quyên cũng định tặng cho nó một cái ) là thành Harry Potter . Quyên có nhầm đâu . Lại là những câu đáng ghét của Phong .
-Đi đâu mà về giờ này hả thằng kia ?
-Còn hơn bà giờ mới bắt đầu đi
-Tôi đi làm nhá
-Ờ thì tôi cũng đi làm về mà
Quyên hậm hực nhìn thằng hàng xóm bình thản leo lên cầu thang , chuẩn bị sung sướng trong căn phòng ấm cúng . Còn nó thì lặn lội vượt mưa vượt gió đi làm thêm . Nó ghét những cơn mưa . Ướt , lạnh và bất tiện . Không có gì hay ho . Những cơn mưa chỉ hay ho khi mình ngồi trong một căn phòng có lò sưởi , sàn lát gỗ , có đầy hoa tươi , rèm lụa , ghế sô pha ú ụ và hàng đống gối , cùng một li expresso ấm nóng . Chậc , đó là ước mơ của nó , cũng như bao cô bé vẫn ước mơ được mặc váy công chúa và đội vương miện long lanh . Gía mà có phép màu …