Mẹ già ngồi khóc dưới hiên mưa tả tơi. Cha già ngồi đó đôi vai gầy ai ơi.
Thèm sao một bữa cơm gia đình, mộc mạc thôi đơn sơ nhưng mà vui.
Mẹ già ngồi đó nước mắt không còn rơi
Cha già ngồi đó, mắt kia nhìn xa xôi
Ngày xưa ai sống cho bao người, mà giờ đây ơi à ơi!
Người hỡi những loài chim, đang mãi mê quên đường về
Người có nhớ không? Nhớ hai tiếng ầu ơ
Người hỡi những ai đang còn cha , còn mẹ
Thì chớ để cho nước mắt mẹ cha rơi
Này hỡi những ai, đang lạc chân hãy quay về
Về với tiếng ru , ơi à ơi.
Người hỡi mẹ cha chỉ có một trên đời!
Đừng để lúc mất đi, khóc thương có được chi..?