Một ngày thênh thang ở nơi đây không còn ngang, khi đã quay mặt đi
Một ngày mưa rơi, ở nơi đây riêng mình tôi, quán cafe cũ
Và có những lúc kí ức thật là vui, trong tôi có khó thể nào xóa nhòa
Và giờ đây trong hoang mang vu vơ tôi không biết tin vào cái quái gì
Anh đã đến, đến , đến rồi đi, đi cho tim tôi trôn vùi tháng ngày
Vậy thì thôi anh đi đi, tôi mong anh đi thật xa khỏi trốn nơi đây
Phắn đi, phắn đi, phắn đi, phắn đi, phắn đi, đi
Bỏ mặc tôi từng ngày dài cùng năm tháng còn nhạt nhòa vội níu kéo những kí ức đã ngủ bay
Phắn đi, phắn đi, phắn đi, phắn đi, phắn đi, đi
Chỉ là tôi một thời thơ ngây đã mất đi, vội vàng tin anh quá
Ừ thôi anh cứ phắn đi