Thôi mây đừng bay nữa
Có chi để dỗi hờn
Cũng đành mây xuống thấp
Cho mãi hoài cô đơn.
Có trở về cũng được
Lối xưa đã khác rồi
Cơn mưa năm ngoái đó
Đã bay về biển Đông.
Thôi thì đời dâu bể
Để lòng người bể dâu
Phải chi em là mộng
Chôn hoài anh đêm thâu.
Phải chi em là bóng
Cho tan vỡ địa cầu
Phải chi em là thác
Cho bạc ngàn sông sâu.
Thôi mây đừng bay nữa
Có chi một nỗi sầu
Thôi mây đừng bay nữa
Cho hoang vắng tinh cầu.
Tuy đời anh đâu dễ
Làm ghềnh đá cheo leo
Làm thân đời ảo vọng
Một mối tình gieo neo.
Thôi mây đừng bay [C] nữa
Có [Em] chi để dỗi [G] hờn
Cũng [Am] đành mây xuống [Dm] thấp
Cho [G] mãi hoài cô [C] đơn.
Có [Dm] trở về cũng được
Lối [Am] xưa đã khác [G] rồi
Cơn [F] mưa năm ngoái [G] đó
Đã [G7] bay về biển [C] Đông.
[F] Thôi thì đời dâu [Em] bể
[E7] Để lòng người bể [Am] dâu
[F] Phải chi em là [Dm] mộng
[D7] Chôn hoài anh đêm [G] thâu.
Phải chi em là [C] bóng
Cho [Am] tan vỡ địa [F] cầu
[Dm] Phải chi em là [G] thác
Cho bạc [C] ngàn sông sâu.
Thôi mây đừng bay [Em] nữa
Có [C] chi một nỗi [G] sầu
Thôi [Dm] mây đừng bay [G] nữa
Cho hoang [G7] vắng tinh [C] cầu.
Tuy [Em] đời anh đâu [F] dễ
Làm ghềnh đá cheo [Dm] leo
Làm [Em] thân đời ảo [G] vọng
Một mối [G7] tình gieo [C] neo.