Con bỏ đi.. Khi là tay trắng
Nắm khổ cực nắm tuổi nhục nơi đất Sài Thành đầy cay đắng
2 năm không 1 tin tức, 8 tháng không hình dung ra
Trong đầu bụi đường lu mờ... không tạc ra nổi ..di ảnh đóng khung cha
Nỗi lòng của là con... là thân con trai phải bương chải
không muốn làm ruộng ở quê, suốt ngày cứ cắm đầu xuống mương mải
Nghe lời mẹ à... cái đó chỉ là thuở nhỏ thôi
Và đúng là vậy ở ngoài xã hội này con chỉ là cây cỏ thôi
Bạn bè của con nó nói mẹ bây h thương hay ốm đau
Sáng sớm đả ra ngoài đồng kím bửa cơm ở từng món rau
Mang tội là con bất hiếu.. Vì chưa trả đủ... Món nợ bản thân
Chỉ biết là muốn bên mẹ nhưng có gì đó nó làm cản chân
Con chả biết sao khi đêm về chả bao h ngon giấc
Nhớ về cả lũ e thơ trong trí tưởng tượng nhỏ gọn con cất
Rồi sẽ đi về đâu khi cả thế giới đang sụp đổ trước mặt
Khi chỉ gia đình mới là động lực để mà con mở ra bước ngoặc
Gánh nặng trên vai.. Mẹ vẩn sẽ mang ..khi thằng con chưa… trả đủ
Qua bao thăng trầm tình thương mẹ gửi …chưa bao là đả củ
Vinh nhục con nắm... Quãng đường con đi h tối tăm
Mẹ chỉ cho con mở ra câu chuyện khi h đây con rối lắm
lặng lẽ con bước ra đi trong 1 đêm trời giông gió
Chẳng dám nói mẹ sợ mẹ ko cho bỏ lại lá thư ở trong đó....
Ko giàu có ko điều kiện ko chăn ấm như được người ta
là thân con trai mà ko biết vương vai khổ cực mẹ gánh thì biết bao giờ mới nguôi hã
Nhiều lúc mẹ ốm thuốc ko tiền mua cố gắng vay mượn nhà hàng xóm
Mẹ dấu cơn đau lặng lội đồng sâu ùa về căn bệnh mỗi ngày một trở nên nặng hơn
Ko muốn mẹ khỗ mãi bương trải
Bán đi món quà mà ngày nào mẹ tặng cho con để làm hành trang trên đường dài
1 cuộc sống khác 1 xã hôi khác phải lột xác thành người khác
Nếm trải khổ cực mới nhận thức ra tại sao ngày xưa quá xá lười nhác...
Đã biết thế nào là nắng gắt đã biết thế nào là thấm mưa
Đã cảm nhận được trên từng nỗi đau mẹ gánh thì phải nhủ lòng ko than nữa
Nghe tin ở quê lạnh lắm ko biết mẹ cùng lũ e có ấm êm
Mẹ còn bệnh ko e có no ko mỗi khi nghĩ tới là nước mắt con thấm thêm
Không để sỏi đá làm vấp ngã
Gia đình mãi là động lực bão tố con chấp cả...