Mùa đông về nỗi buồn với cô liêu
Mùa đông sầu gió bấc lạnh đìu hiu
Con đường về vắng lặng bóng đèn khuya
Rét căm hờn phủ xuống cuộc đời tôi.
Ngồi đây buồn heo hắt bóng ai qua
Niềm hiu quạnh xâm chiếm vào lòng ta
Kỷ niệm về tuổi thơ tôi yêu dấu
Quãng đường dài nơi đó chạnh lòng tôi.
Ở nơi đó có còn lại gì nhớ hay quên
Tháng ngày hạnh phúc tuổi thơ tôi biết đâu
Còn lại mẹ già nỗi niềm xưa chôn dấu
Như ngọn đèn dầu hiu hắt trước cơn dông.
Một con đò sông buồn vắng ai qua
Bến thuyền buồn lữ khách có sang sông
Hết một đời vòng tay bao dung quá
Xót phận người thôi về chốn bình yên.
Mùa đông [C] về nỗi buồn với cô [Dm] liêu
Mùa đông [G] sầu gió bấc lạnh đìu [C] hiu
Con đường [Am] về vắng lặng bóng đèn [Dm] khuya
Rét căm [G] hờn phủ xuống cuộc đời [C] tôi.
Ngồi đây [C] buồn heo hắt bóng ai [Dm] qua
Niềm hiu [G] quạnh xâm chiếm vào lòng [C] ta
Kỷ niệm [Am] về tuổi thơ tôi yêu [Dm] dấu
Quãng đường [G] dài nơi đó chạnh lòng [C] tôi.
Ở nơi [F] đó có còn lại gì nhớ hay quên
Tháng ngày hạnh [Dm] phúc tuổi [G] thơ tôi biết [C] đâu
Còn lại mẹ [Am] già nỗi niềm xưa chôn [Dm] dấu
Như ngọn đèn [G] dầu hiu hắt trước cơn [C] dông.
Một con [Am] đò sông buồn vắng ai [Dm] qua
Bến thuyền [G] buồn lữ khách có sang [C] sông
Hết một [Am] đời vòng tay bao dung [Dm] quá
Xót phận [G] người thôi về chốn bình [C] yên.