Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng.
Chút lá thu vàng đã rụng chiều nay cũng bỏ ta đi.
Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy, giờ đây cũng bỏ ta đi.
Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng.
Làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng.
Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về.
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng chiều nay cũng bỏ ta đi.
Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy giờ đây cũng bỏ ta đi.
Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng.
Làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy.
Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về.
1. Dường [Am] như ai đi ngang [E] cửa,
Gió [F] mùa đông bắc se [Am] lòng
Chút [C] lá thu vàng đã [Dm] rụng
Chiều [E7] nay cũng bỏ ta [Am] đi.
2. Nằm [Am] nghe xôn xao tiếng [E] đời
Mà [F] ngỡ ai đó nói [Am] cười
Bỗng [C] nhớ cánh buồm xưa [Dm] ấy
Giờ đây cũng bỏ ta [E7] đi.
ĐK: Làm [Am7] sao về được mùa [Dm] đông
Dòng [G] sông đôi bờ cát [C] trắng
Làm [Am7] sao về được mùa [Dm] đông
Để [G] nghe chuông chiều xa [C] vắng
Thôi [F] đành ru lòng mình [Dm] vậy
Vờ [E7] như mùa đông đã [Am] về.