Chị:
Người ơi
Có duyên ko nợ cũng đành
Vừa duyên vừa nợ vẫn thành người dưng.
Em:
Hỏi sao duyên nợ lỡ làng
Phần lo cha mẹ
phần vì em thơ.
Chị: Chiều xuống, nghe tiếng mưa rơi thật buồn
Em: Chị Hai, cứ ngóng trông về chốn xa
Chị: Nhìn đàn cò bay, trắng nơi chân trời
Em: Nỗi buồn chị Hai, thấu lòng thấu tình nào vơi.
Em: Ngày đó, anh đến nên duyên cùng chị
Chị: Tình yêu, năm tháng đong đầy trăng sao
Em: Nhờ người trầu cau, mối mai duyên lành
Chị: Chị lại làm ngơ, để sầu để buồn người thương.
ĐK:
Chị:
Thời gian, em lớn nên người
Cha mẹ tuổi già, chị vẫn chăm lo
Em:
Mẹ hỏi chị Hai "sao vẫn 1 mình"
Chị lại bảo rằng "mẹ yếu cha đau"
Chị Hai, hay khóc 1 mình
Thương về 1 người, giờ đã sang sông
Chị:
Phận làm con chữ hiếu vuông tròn
Duyên nợ chẳng thành, đành kiếp cô đơn"
Em:
Hạnh phúc, có mấy khi ai đợi chờ
Chị Hai, nước mắt âm thầm nén đau
Chị:
Vì còn mẹ cha, đứa em thơ dại
Bỏ lại người thương, bẻ bàng lỡ làng nợ duyên.
(Out bài lặp lại 2 câu cuối)
Chị:
Vì còn mẹ cha, đứa em thơ dại
Em:
Nỗi buồn chị Hai
thấu lòng
Cả 2: thấu tình nào vơi